Một số vệ sĩ tập trung bên cạnh và cung kính chào Triệu Ngọc Sinh, hắn chỉ thờ ơ gật đầu rồi bước nhanh về phía đại sảnh!
"Cậu Triệu tới ", không biết ai trong đám người hô. lên, những người đứng xem náo nhiệt và người nhà họ Phương đều quay lại nhìn. Qủa nhiên là Triệu Ngọc Sinh đang đi về phía này cùng với bảy tám người đàn ông lực lưỡng.
Bọn họ tự động tránh ra hai bên, nhường đường cho chủ nhân của bữa tiệc đi tới!
Triệu Ngọc Sinh sải bước đến trước mặt Trương Trần, ánh mắt hắn ta lướt qua Phương Thủy Y đã đỏ bừng hai má. Sau đó nhìn về phía Trương Trần đang thờ ơ đứng bên cạnh.
“Đúng là không biết điều!", Triệu Ngọc Sinh cười lạnh, nói: "Trương Trần, bữa tiệc của tao mày không mời mà đến, tao cũng không nói gì. Một tên ăn mày không có cơm ăn tao. có thể hào phóng mà bố thí cho, nhưng mà tên ăn mày này không những ăn không cơm của tao, lại còn muốn gây rối nữa. Mày nói xem, tao nên xử lý tên ăn mày đó như thế nào?”
Mọi người không ngừng gật đầu, nhà họ Triệu đúng là nhà họ Triệu, xử lý sự việc vừa độc đoán lại ôn hòa. Triệu Ngọc Sinh không trực tiếp ra tay, mà lời nói và hành động của hắn giống như một quý ông lịch thiệp, trong lời nói còn so sánh Trương Trần với một tên ăn mày nữa!
“Cậu Triệu, không cần khách khí với hắn ta nữa. Hắn đã đạp lên mặt cậu rồi, nếu cậu đã đích thân tới, vậy thì cứ đánh gãy hai chân, cho hăn ta một bài học nhớ đời!"
"Đúng đấy, để hắn ta nhớ cho kỹ, lần này chỉ là hai chân, lần sau có khi không được may mần như vậy nữa đâu. Đây cũng là vì tốt cho hẳn tai"
Mọi người tranh nhau nói xen vào. Vừa nãy nhà họ Phương giải quyết bọn họ chỉ đứng xem mà thôi. Đó là bởi vì nhà họ Phương không có máu mặt gì. Bây giờ Triệu Ngọc
Sinh đến rồi, tất nhiên là bọn họ sẽ đứng về phía hắn ta mà lên tiếng nịnh nọt rồi.
Trương Trần cũng hứng thú nhìn Triệu Ngọc Sinh, vẻ mặt anh bình tĩnh như đang giải quyết chuyện thường ngày trong gia đình, thản nhiên nói: "Theo như lời anh nói thì phải làm sao đây?”
"Tất nhiên là đánh gãy hai chân, ném ra bữa tiệc, nhưng mày yên tâm cùng lắm cũng chỉ đau nửa năm thôi, sau này đi lại không được bình thường, ngoài ra sẽ không có vấn đề gì lớn cả!"
Như để đáp lại lời nói của Triệu Ngọc Sinh, đám vệ sĩ bắt đầu tìm cho mình một cây gậy bóng chày hoặc là cái chân ghế, tiến gần đến chỗ Trương Trần. Chỉ cần Triệu Ngọc Sinh gật đầu, bọn họ sẽ ra tay luôn!
Trương Trần vẫn bình thường nhưng Phương Thủy Y đã lo lắng phát khóc rồi. Cái tên này đang làm cái quái gì vậy!
Cô nhìn về phía Triệu Ngọc Sinh, cảnh cáo nói: "Anh đừng có mà làm liều, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Phương Thủy Y, cháu làm gì vậy, nó đã đánh bác hai của cháu, đây là cái giá mà nó phải trả, giờ cháu còn nói giúp nó, rốt cuộc trong mắt cháu còn có nhà họ Phương hay không?"
Phương Thiên Thành hét lên, sao có thể đắc tội Triệu Ngọc Sinh vào lúc này chứ, lại còn đối đầu với người ta nữa.
Báo cảnh sát, báo cảnh sát có tác dụng mẹ gì. Nếu nhà
họ Triệu vướng vào rắc rối, cùng lắm là bồi thường một ít tiền là xong chuyện!
Qủa nhiên, vẻ mặt của Triệu Ngọc Sinh như vừa nghe thấy chuyện cười. Người phụ nữ trước mắt này, không biết đã bao lần bị hẳn đùa giỡn trong suy nghĩ của mình, hẳn nói: "Em có muốn anh đưa điện thoại cho em không?"
Phương Thủy Y mặt đỏ lên vì xấu hổ, cô ngẩng mặt lên nhìn Triệu Ngọc Sinh, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
“Ha ha", Triệu Ngọc Sinh xấu xa nói: "Nể mặt em, anh có thể bỏ qua cho hắn, còn chuyện tại sao Trương Trần lại đến đây, em vào phòng anh chúng ta từ từ nói chuyện, tiện thể trao đổi một chút về dự án Thành Cổ!"
“Ha ha, chúc mừng cậu Triệu. Đám cưới ngày sau chắc tôi phải uống thêm hai ly mất!", người tỉnh mắt sớm đã nhìn ra vấn đề chính trong chuyện này, ngay lập tức nói chúc mừng. Bây giờ sự việc dường như đã được quyết định, cũng không còn trò vui gì để xem nữa.
Triệu Ngọc Sinh gật đầu cười, trong lòng lại chế nhạo. Lát nữa hẳn sẽ hung hăng dày vò Phương Thủy Y, sau đó đá Phương Thủy Y đi. Còn về chuyện dự án Thành Cổ, Phương Thủy Y đã không biết điều như vậy thì tất nhiên là hắn sẽ không cho cô nữa.
Đến lúc đó, nếu Phương Thủy Y chịu quỳ xuống hầu hạ hắn, vậy thì hắn còn có thể xem xét thêm!
Hôm nay, cho dù như thế nào, hắn quyết chiếm đoạt bằng được Phương Thủy Y.
"Thủy Y, cháu còn ngây ra đó làm gì, còn không đi với cậu Triệu. Cái con bé này sao lại không biết điều như vậy, cháu quên răng mình đã nói gì ở nhà rồi à?"
Người nhà họ Phương vừa nghe thấy chuyện dự án thì trong lòng mừng rỡ, sau đó nhíu mày, không ngừng thúc giục Phương Thủy Y.
Triệu Ngọc Sinh hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn Phương Thủy Y không còn ấm áp giống như trước kia mà lộ ra một tia hung ác, giống như sói đói, còn Phương Thủy Y thì như một con thỏ đang chờ bị làm thịt!
"Quay lại rồi ngồi xuống!", ngay khi Phương Thủy Y đang mất bình tĩnh, sắp thỏa hiệp thì giọng nói của Trương Trần vang lên. Sau đó, anh kéo Phương Thủy Y ra sau mình!
*Triệu Ngọc Sinh, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm một chuyện!", vẻ mặt Trương Trần từ đầu tới cuối không thay đổi, lúc này thản nhiên như cũ nói: "Tên ăn mày đó không đến để ăn không uống không. Anh ta có chuyện cần tuyên bố!"
Ồ, có chuyện gì vậy?", Triệu Ngọc Sinh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà tâm lý của Trương Trần này đúng là ổn định. Hắn cũng thắc mắc là thăng cha này rốt cuộc là ngốc thật hay chỉ đang cố tỏ ra dũng cảm thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!