Trương Trần không hề biết gì về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc tối của nhà họ Phương. Sợ là bất kỳ ai cũng không ngờ được, sau khi bữa tiệc của Triệu Ngọc Sinh bị phá rối, nhà họ Phương lập tức làm một cái khác ngay khi quay về. Nếu nhà họ Triệu mà biết được chuyện này, không rõ bọn họ sẽ cảm thấy thế nào.
Đương nhiên, có thể nhà họ Triệu đã không còn tâm trí để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.
“Anh, anh không muốn ngủ trên ghế sofa nữa...”, trong biệt thự, Trương Trần ngửi mùi hương mê người của cô vợ, tỏ vẻ đáng thương nhìn Phương Thủy Y.
“Anh thật sự không muốn ngủ nữa?”, đôi mắt tuyệt đẹp của Phương Thủy Y nhìn Trương Trần, khẽ cười một tiếng. Đối phương lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, nếu đã không muốn ngủ thì khỏi cần ngủ nữa!” Trương Trần còn chưa kịp vui mừng, Phương Thủy Y đã đưa tay chỉ xuống sàn nhà rồi cười nói: “Vậy anh ngủ ở đây đi, mặc dù có hơi cứng nhưng tốt cho sức khỏe...”
Trương Trần: “..."
Sáng hôm sau, Trương Trần dậy từ sớm để tập thể dục, sau đó làm sẵn bữa sáng, chuẩn bị ăn xong cơm sẽ đi làm.
“Trương Trần!”, Phương Thủy Y đi ra khỏi phòng, tay cầm một chiếc điện thoại và gọi.
*Ừ, em ăn đi!", Trương Trần chỉ vào thức ăn trên bàn.
Phương Thủy Y gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, thẫn thờ ăn một miếng cơm, một lúc sau mới do dự nói: “À thì... mẹ tôi cũng quay về rồi!"
“Mẹ em?”, Trương Trần ngẩn người. Mẹ của Phương Thủy Y cùng họ với Trương Trần, tên Trương Quốc Hồng. Bà mẹ vợ trên danh nghĩa này của anh đúng chẳng khác gì sư tử hà đông. Kể cả Trương Trần tự cho rằng bản thân có khả năng kiềm chế rất tốt nhưng chỉ cần nhìn thấy Trương Quốc Hồng, chưa đến năm phút anh đã có ý định muốn đánh người.
Chỉ có điều trước giờ, Trương Trần không có cái gan ấy, dù sao thì bà ta cũng là mẹ ruột của vợ anh.
“Về thì về thôi!", Trương Trần đáp.
“Bà ấy gọi điện thoại nói tôi và anh đến nhà chính của nhà họ Phương một chuyến!", Phương Thủy Y lại nói tiếp.
“Hôm qua, bà nội ký được vài cái hợp đồng, cộng vào. chắc cũng tầm chục triệu...
“Bà cụ Phương đúng là to gan lớn mật thật đấy!”, Trương Trần hừ nhẹ một tiếng, nói đến đây rồi lẽ nào anh còn không hiểu!
Đạo lí đối nhân xử thế cũng chỉ có thế. Tối hôm qua anh có thể đá người khác ra khỏi cuộc thì cũng có thể kéo trở lại. Bọn họ không tiện tìm Trương Trần, đương nhiên sẽ đi đường vòng, yêu cầu anh đến nhà họ Phương để thể hiện lòng thành.
Có điều, lẽ nào trước khi thể hiện thành ý, bọn họ không xem xem quan hệ giữa anh và nhà họ Phương như thế nào sao?
Phương Thủy Y cúi đầu, không nói gì nữa, cô không ngốc. Thường ngày nhà họ Phương chẳng có ai ghé chơi nhưng sau khi trở về từ bữa tiệc kia thì lại trở nên náo nhiệt vô cùng. Cũng chẳng khó để đoán ra lý do.
“Vậy, vậy anh có đi không?”, Phương Thủy Y hơi đỏ mặt, hỏi anh. Rõ ràng là bọn họ muốn Trương Trần tới để giữ thể diện, nhưng nhà họ Phương đối xử với anh thực sự rất quá đáng.
Chém người ta một đao xong còn cười hỏi có cần băng bó không. E là Phật sống cũng phải tức đổ bệnh vì cách làm này.
“Không đi!", Trương Trần chẳng thèm nghĩ nhiều mà đáp thẳng. Bọn họ coi anh là cái gì chứ, lúc không dùng tới thì vứt qua một bên, khi thấy được lợi thì lại vác về.
Nếu không phải vì Phương Thủy Y, có khi mỗi chuyện của ông cụ Tôn lần trước cũng đủ để nhà họ Phương cuốn. gói lượn khỏi Hoài Bắc rồi.
“Nhưng bà nội đã ký hợp đồng rồi!”, Phương Thủy Y. buồn bã nói: “Mẹ tôi cũng bị bà nội gọi về!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!