"Lần này tôi đến là để điều tra về kẻ đã bài xích người đại diện của Long Quốc, mọi người biết được những gì thì hãy nói hết ra đi!", người đàn ông cường tráng kia nói.
Đám đông xì xào bàn tán, một lúc sau, ánh mắt của bảy người đồng loạt hướng về một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh dương, bọn họ từ đầu đã đi
cùng nhau, vừa bước vào hội trường thì tiếng hét vang lên, người khác có thể không biết, nhưng bọn họ biết rất rõ.
"Tiêu Lượng?", người đàn ông trung niên nhìn về phía chàng trai bị đám đám chỉ điểm, hỏi.
"Đúng, là tôi, tôi không biết cậu ta lại lợi hại đến vậy, không thì tôi cũng sẽ không nói ra những lời đó, tôi cũng là sợ cậu ta làm mất mặt mà", chàng trai tên Tiêu Lượng run rẩy giải thích.
"Tao đánh chết mày cái đồ ngu này, chỉ mình mày biết mất mặt à, người khác không biết à, giờ thì hay rồi, đẩy thần y của Long Quốc đi, rồi nước Hàn lợi dụng việc này mà kêu gọi, chỉ cần thần y đông y gia nhập nước Hàn, đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa!"
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa tát mạnh vào miệng Tiêu Lượng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ kẻ khởi xướng lại không phải là người Hoài Bắc, mà lại là người tới từ thủ đô của bọn họ!
Có vẻ cảm thấy chỉ tát thôi không đủ trút giận, người đàn ông trung niên còn tiếp tục đá mấy phát!
Còn những người khác, nhìn thấy quân hàm thiếu tướng trên vai người đàn ông kia, không một ai dám đứng ra ngăn cản.
"Tao không cần biết mày dùng cách nào, nhất định phải ngăn được việc Trương thần y gia nhập nước Hàn, dù mày có bán thân làm người hầu tao cũng mặc kệ, nếu không làm được, thầy mày ở đâu tao sẽ tới tìm, còn thủ đô giờ không còn chỗ nào chứa chấp mày rồi!"
"Còn không mau cút đi", người đàn ông trung niên đá thêm một phát nữa.
Còn lúc này nhân vật chính Trương Trần, bản thân là đương sự lại đang thoải mái nằm trên sofa, đối với những chuyện đang diễn ra bên ngoài kia anh hoàn toàn không hay biết.
Anh lúc này đang ôm lấy điện thoại, chờ người vợ đã mấy ngày không gặp về nhà, cũng không biết bên bố mẹ vợ bây giờ đã ổn định chưa.
Huh HuhIl
Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên, Trương Trần đặt điện thoại xuống nhìn về phía người đang tiến vào.
"Thế nào rồi?", Trương Trần hỏi.
"Mẹ tôi nói sẽ dùng dây thừng trói anh lại nhốt
vô lồng heo, sau đó quăng xuống giếng!", Phương Thuỷ Y mím môi nói.
Trương Trần cười cười, không dám trả lời, vội vàng nói: "Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?"
"Không ăn gì hết, lát nữa phải ra ngoài bàn công việc rồi!", Phương Thuỷ Y đáp.
"Muộn vậy vẫn phải đi sao?", nhìn bầu trời bên ngoài, Trương Trần quan tâm hỏi han.
"Bà nội đuổi chúng ta rồi, giờ không tự kiếm mối làm ăn thì lấy gì ăn, lấy gì uống?", giọng nói của Phương Thuỷ Y có chút lạnh nhạt, mấy ngày này cô và Trương Quốc Hồng ôm nhau khóc không biết bao nhiêu lần, mà tất cả đều là do người đàn ông trước mặt cô gây ral
Không thèm ngó ngàng tới Trương Trần, Phương Thuỷ Y vào phòng thay một bộ đồ chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhàng!
"Chi bằng anh tới công trường làm phụ hồ đi, tuy rằng bỏng tay, nhưng kiếm được nhiều. Giờ trong nhà đang rất cần tiền!", đi tới bên cạnh Trương Trần, Phương Y Thuỷ nói một câu.
"Cần bao nhiêu tiền vậy?", Trương Trần vội vã hỏi, giờ anh cũng xem như không phải người nghèo rồi, trên người ít nhiều gì cũng có tiền dự phòng.
Sau đó, đáp lại anh chỉ có tiếng đóng cửa rất manhI
Trương Trần không kìm được mà cười khổ một tiếng, anh không hề nói đùa, anh thật sự có tiền mà!
Cảm thán vài câu nhàm chán, Trương Trần cũng chẳng buồn nói nữa, mở tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị cho bữa tối, ngay lúc này, lại một tiếng gõ cửa vang lên!
"Có khi nào là đi vội quá quên chìa khoá không nhỉ?", Trương Trần tự lẩm bẩm một mình, lấy ra chiếc thẻ vàng của mình ra rồi nhanh chóng đi mở cửa, muốn cùng Phương Thuỷ Y nói chuyện một cách nghiêm túc.
Sau đó, cửa vừa mở, xuất hiện trước cửa đúng là một cô gái, nhưng lại không phải là Phương Thuỷ Y.
Nhìn cô gái tóc vàng có khuôn mặt phương Tây điển hình, Trương Trần ngờ vực hỏi: "Cô là?"
"Bác sĩ Trương, anh không nhận ra tôi sao. Hôm đó ở bệnh viện thành phố tôi làm trợ lý cho anh đói", người tới chính là Nhược Tuyết, cô ta có chút oán trách nói, cô ta dù gì cũng là một mỹ nhân hiếm có, vậy mà tên Trương Trần này lại không có chút ấn tượng nào!
"Ồ, hoá ra là cô à!", Trương Trần giờ mới chợt nhớ ra, tuỳ ý hỏi một câu: "Cô làm sao mà biết được địa chỉ nhà tôi, Tiền Sinh Bình nói cho cô biết à?"
"Cái này anh không cần quan tâm, sao nào, anh định để tôi cứ đứng vậy mà nói chuyện à, không tính mời tôi vào nhà ngồi chơi ư?", Nhược tuyết mỉm cười, đôi mắt đẹp hướng về phía Trương Trần, mí mặt anh giật một cái, cười haha và nói: "Cái này chắc không nên đâu, cô nam quả nữ giữa đêm như này cũng không tiện lắm!"
"Tôi cũng không có ăn thịt anh, anh sợ cái gì chứ!", Nhược Tuyết vẻ mặt đầy oán trách, Trương Trần nhìn một hồi không nói nên lời, ánh mắt này là ý gì đây, anh thấy mình giống như một kẻ phụ bạc vậy, anh và Nhược Tuyết cũng có thân thiết gì đâu chứ!
"Thôi vậy, nếu như anh đã không muốn mời tôi vào nhà, vậy tôi mời anh đi ăn được không, cái này anh không được từ chối tôi đâu đó, người ta cố ý tới tận đây để gặp anh mà!", Nhược Tuyết tiếp tục nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!