Mọi thứ đã sẵn sàng ở vạch xuất phát, Lạc Thiên vừa ra hiệu, mọi người đã vung tay hô to, vô số bóng người vụt lên không trung, cầm kiếm oai phong.
Nhìn từ xa thấy những dải cầu vồng trải dài khắp toà thành, dường như có vô số kiếm tiên hạ phàm.
Cảnh tượng ấy đã gây chấn động khắp thành Thương Vân.
Vô số ánh mắt cùng đổ dồn về nơi đó với sự ngưỡng mộ và kính sợ.
Một số người thuộc thế hệ trước đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, năm đó Thương Vân rời núi, chống lại thú triều để đổi lấy mấy chục năm bình yên.
Có người đã tới giai đoạn gần hấp hối lại được chứng kiến cảnh tượng này lần nữa, họ buồn bã, hoài niệm thời niên thiếu cũng từng nhiệt huyết như vậy. Chỉ tiếc là không có duyên với tiên môn, bao nhiêu người chỉ biết hy vọng mà dừng bước, ôm tiếc nuối đến cuối đời.
Lục Trường Sinh đi theo phía sau, thậm chí hẳn còn lười ngự kiếm, cứ theo sát Diệp Thiên Dịch, để người ta đưa hắn lên không trung.
Ban đầu Chu Thanh Vũ bảo hắn đi cùng, nhưng vì vị đại sư huynh này quá chói mắt, nếu đi theo sẽ gây sự chú ý ít nhiều, tốt hơn hết là hắn nên an phận đi theo Diệp Thiên Dịch.
Mọi người bước qua ba ngàn dặm, dừng trước một ngọn núi non.
Tất cả cũng đưa tầm nhìn ra xa, trước mặt họ là hàng trăm nghìn ngọn núi hùng vĩ lớn mạnh.
Phía trước có một con đường, luồng khí tức quái dị ngập trời xuất hiện ở nơi xa xăm, thú triều đã hội tụ và đang lao về hướng này.
Một nam tử trung niên đi từ trong núi ra, nhìn về phía Lạc. Thiên.
“Tông chủ, thú triều tới rồi, chäc chỉ tầm một canh giờ nữa chúng sẽ có mặt ở đây!”
Lạc Thiên gật đầu, ông ấy nhìn khắp bốn phía. “Đệ tử của Thương Vân đâu?” “CóI"
“Chống lại thú triều, nguyện lòng hy sinh bảo vệ dân thường!”
“Rõ Nghe núi hô biển gọi, vô số thiếu niên khí phách hăng hái ngút trời, quyết chém giết yêu thú, không để dân thường bị quấy nhiễu.
Nhưng đến khi thú triều tới gần, bọn họ cũng dần cảm nhận được tầm nghiêm trọng.
Vô số yêu thú xuất hiện trước mắt với các bộ dạng dữ tợn khác nhau, chúng gào rống gầm rú với ánh mắt đỏ tươi thô bạo, còn không thì là lạnh lẽo hung ác, tất cả nhau lao đến.
“Các đệ tử nghe lệnh, đi theo trưởng lão, chia thành bảy nhóm, giết!”
Khoảnh khắc câu nói ấy thốt lên, mọi người bắt đầu di chuyển.
Chu Thanh Vũ đứng khoanh tay nhìn về phía trước, hắn ta tự cao tự đại, giống như không thèm để mấy chuyện này vào mắt, luôn giữ nét mặt bình tĩnh thờ ơ.
Lục Trường Sinh nhìn sang một bên, ba người của Huyền Thiên Tông đang nhìn thú triều.
Cùng lúc đó, một vị trưởng lão nói: “Đạo hữu Huyền Thiên Tông!”
“Đạo hữu!” Lão giả của Huyền Thiên Tông đáp lại.
Trưởng lão lại nói: “Đan Vân Phong ta chuyên về đan đạo, không rành việc giết phạt, xin đạo hữu ra tay giúp đỡ!”
Lục Trường Sinh nhìn lại, hắn hiểu được ý tứ trong câu nói này.
Tông chủ đề phòng những người này, có lẽ ông ấy cũng đoán được đại khái răng bọn họ tới vì Chu Thanh Vũ nên muốn tách bọn họ ra.
Điều khiến người ta không ngờ tới là người của Huyền Thiên Tông vui vẻ đồng ý mà không hề do dự một giây nào, theo bọn họ rời khỏi nơi này, đi về một hướng khác.
Lục Trường Sinh ngạc nhiên, hắn vốn tưởng bọn họ sẽ tìm
lý do để ở lại đây, nhưng kết quả là họ lại rời đi chóng vánh như: vậy!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!