Trong mấy ngày liên tiếp cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lục Trường Sinh ngủ dưới gốc cây tùng già, âm thầm tiêu hóa những cơn đau.
Ban đầu, hắn vẫn đang quan sát để biết được khi nào thì người của Huyền Thiên Tông sẽ rời đi, nhưng kết quả là họ trực tiếp ở lại và hoàn toàn không có ý định rời đi.
Chu Thanh Vũ vẫn tu luyện như thường lệ, gió mưa cũng không nhúc nhích, Diệp Thiên Dịch nhớ tới chuyện lúc trước, suýt chút nữa là hắn ta đã làm hại đến tiểu sư đệ, vì vậy mấy ngày nay hăn ta cũng không còn đi quấy rầy người ta nữa mà tự mình tu luyện.
Dù sao thì Thương Vân bí cảnh cũng sắp mở ra rồi, hẳn ta cần phải chuẩn bị cho tốt.
Ngược lại là Ninh Vũ Hinh, liên tiếp mấy ngày gần đây, ngày nào nàng ta cũng đến đây tìm hắn nhưng lại không hề quầy rầy, mà trên mặt còn mang theo biểu cảm có hơi ngượng ngùng.
Mãi cho đến khi Lục Trường Sinh hoàn toàn khôi phục lại trạng thái ban đâu, từ dưới gốc cây tùng già trở về Thanh Vân
Phong thì Ninh Vũ Hinh mới lại đến.
"Lục sư huynh, bây giờ huynh có rảnh không?" Ninh Vũ Hinh nói.
"Có chuyện gì sao?" Lục Trường Sinh nhìn qua.
Hản ta nhìn thấy đối phương đi tới trước mặt mình và ngồi ở đó.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian sống chung, nàng ta cũng đã làm quen với Lục Trường Sinh cho nên cũng không còn bộ dạng câu nệ như trước nữa.
"Là do kiếm ý không tăng lên, hay là do Đại sư huynh vẫn không chịu để ý đến muội?"
"Không phải, kiếm ý vẫn luôn tăng lên, mà lại còn rất nhanh nữa, Chu sư huynh vẫn luôn luôn chú ý đến muội, thường xuyên thảo luận và nghiên cứu về chuyện Kiếm Đạo với muội!"
Lục Trường Sinh nghỉ ngờ nói: "Vậy thì muội
Cuối cùng, Ninh Vũ Hinh cũng nói: "Từ khi bắt đầu tu luyện Kiếm Đạo, muội cảm thấy có gì đó không đúng!"
"Có vấn đề gì sao?"
Khi nói về chuyện này, tinh thần của hẳn rất tỉnh táo, với tư cách là một người bán hàng có tâm cho nên hẳn rất coi trọng vấn đề hậu mãi, nếu có vấn đề xảy ra thì phải giải quyết ngay, không được làm tổn hại đến thanh danh của mình.
Ninh Vũ Hinh có hơi ngượng ngùng nói: "Chỉ là, cơ thể có chút biến hóa mà thôi..."
"Không đồng điệu? Hay là nó bị ngừng lại? Hay là muội và Đại sư huynh đã?"
Hắn còn chưa nói xong thì mặt của Ninh Vũ Hinh đã trở nên đỏ bừng rồi, nàng ta cau mày nói: "Sư huynh, huynh đang nói bậy bạ cái gì đó, muội chỉ là, chỉ là..."
"Thì ra là không tiện nói ra à?" Lục Trường Sinh gật đầu, tỏ ra như thể đã hiểu rồi: "Vậy thì ta sẽ bắt mạch cho muội một chút."
"Huynh còn có thể bắt mạch sao?" "Hiểu rồi!"
Ninh Vũ Hinh duỗi tay ra, nàng ta cảm thấy xấu hổ đến mức không nói nên lời, nếu đối phương có thể biết chuyện này thông qua việc bắt mạch thì nàng ta đỡ cảm thấy xấu hổ khi nói ra.
Kết quả là, vào lúc Lục Trường Sinh đang bät mạch thì hẳn gật đầu trầm ngâm nói: "À, hóa ra ngực bị chèn ép, kèm theo. sự đau đớn, có cảm giác bành trướng và xé rách!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!