Chương 03: Ngay Hiện Tại Và Mãi Về Sau Cô Sẽ Không Rơi Một Giọt Nước Mắt
1525 Words
Ngôn Nhất Trì nhìn cô chú mục, thanh âm lạnh lẽo không một chút tình cảm vang lên “Nhan Tĩnh Đàm, đó là do cô gieo gió gặp bão, chẳng lẽ hai năm trong tù vẫn chưa thể làm cô tỉnh ngộ sao? Nói, con đang ở đâu?”
Nhan Tĩnh Đàm nhìn anh đến mức đau đớn toàn thân, cô không muốn trả lời anh kiên định xoay người nhưng lại bị anh nắm cổ tay, anh siết chặt khiết cô đau đến nhíu mày nhưng là một chữ cũng không hề nói.
“Tiểu Đàm!” Ngay lúc Ngôn Nhất Trì muốn mở miệng thì phía sau anh vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên kia.
Viện trưởng Trần bất chợt gặp Nhan Tĩnh Đàm cùng một người đàn ông giằng co, bà sợ cô bị ức hiếp liền bước đến, bà nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn lãnh, khí chất phi phàm này có cảm giác rất quen thuộc.
Ngôn Nhất Trì dường như nhìn thấu suy nghĩ của viện trưởng Trần, đôi mắt giãn ra, môi cong lên “Tôi là cha của con gái Nhan Tĩnh Đàm.”
Viện trưởng Trần thoáng chốt vui sướng, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Nhan Tĩnh Đàm bà liền nuốt xuống lời muốn nói.
Sắc mặt Nhan Tĩnh Đàm tái nhợt, cô cố gắng muốn giãy tay khỏi bàn tay của Ngôn Nhất Trì nhưng lại không thể cô nhìn viện trưởng Trần lên tiếng “Viện trưởng.”
Cô không ngờ rằng Ngôn Nhất Trì lại thẳng thắng muốn xác định từ viện trưởng.
Viện trưởng nhìn Nhan Tĩnh Đàm gấp gắp liền nhìn người đàn ông nhẹ giọng nói “Cái đó... nếu như có hiểu lầm tôi nghĩ cậu và tiểu Đàm nên nói rõ ràng đi.”
Ngôn Nhất Trì không nói, chỉ là sau đó anh kéo Nhan Tĩnh Đàm đi, cô giãy giụa không cam tâm đi cùng anh, cô muốn cầu cứu viện trưởng Trần nhưng bà lại bị hai người mặc đồ đen giữ lấy.
“Buông ra, Ngôn Nhất Trì anh phát điên cái gì?” Nhan Tĩnh Đàm tức giận mắng anh, chân cô bị thương nên đi không vững, lòng bàn tay vì liên tiếp đánh lên người anh liền cũng nhuộm một màu đỏ tươi.
Đàm Dịch Khiêm nhìn cô không nói lời nào ôm ngang người cô nhét vào xe, anh ngồi lên cùng cô, tài xế đạp chân ga phóng xe đi.
Rất nhanh xe đã dừng trước cổng trại trẻ mồ côi. Nhan Tĩnh Đàm ý thức được chuyện không hay, cô đưa mắt nhìn vào bên trong.
Ngôn Nhất Trì nhìn biểu tình lo lắng của cô, anh liền biết đứa nhỏ của anh và cô ở trong trại trẻ mồ côi này, thanh âm lạnh lẽo của anh vang lên trên đỉnh đầu cô “Nhan Tĩnh Đàm, đừng cố giấu chuyện đứa nhỏ với tôi, cô nghĩ cô có khả năng chống đối với tôi sao?”
Nhan Tĩnh Đàm nhìn anh căm phẫn không nói, tình yêu cô đối với anh dường như là sai lầm nhất cuộc đời cô, sao cô có thể ngu ngốc như vậy mà tin và yêu anh như vậy.
Ngôn Nhất Trì nhìn cô không nói anh khẽ nhướng mày sau đó nắm tay cô kéo xuống xe sải bước đi vào trong.
Lô Di nhìn người đàn ông đan tay cùng Nhan Tĩnh Đàm trong lòng thầm mừng và cũng đón ra, chắc Nhan Tĩnh Đàm cùng cha của đứa nhỏ đã làm lành, bà mỉm cười hướng Nhan Tĩnh Đàm mở miệng “Cô Nhan, chúc mừng cô...”
Cả trại trẻ mồ côi đều biết việc trước tiên Nhan Tĩnh Đàm khi ra tù là tìm gặp cha của đứa nhỏ làm lành, thấy biểu tình đan tay thân mật của hai người Lô Di liền hiểu.
Nhan Tĩnh Đàm hít sâu nhắm mắt sau đó mở mắt ra, đã đến mức này rồi cô giấu anh cũng không được.
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi mỉm cười lịch sự hướng Lô Di mở miệng “Phiền dì đưa tôi đến gặp con gái tôi.”
“Được.” Dì Lô mỉm cười gật đầu dẫn đường đi trước, Ngôn Nhất Trì vẫn chưa buông tay Nhan Tĩnh Đàm ra kéo cô cùng đi, Nhan Tĩnh Đàm miễn cưỡng bước theo anh, chân cô lúc này dường như khán nghị với cô.
Bên trong phòng sinh hoạt chung, Ngôn Nhất Trì cuối cùng cũng nhìn thấy con gái đang chơi đùa bên hai rổ bóng xanh.
Lô Di cúi người bế đứa nhỏ ham chơi mồ hôi ướt đầy đầu “Bảo Bảo ngoan, ba mẹ con tới rồi...”
Thấy nét mặt con bé, Ngôn Nhất Trì thoáng giật mình, dường như rất khó tin, con gái nhỏ như vậy, lại rất xinh đẹp đáng yêu... Hai bàn tay nhỏ xíu mập mạp, khuôn mặt bụ bẫm trắng hồng, mãi đùa nghịch mồ hôi đầy đầu.
Nhan Tĩnh Đàm giằng tay khỏi anh bước lên đón lấy con từ tay Dì Lô, dì ấy cũng thức thời để lại không gian riêng cho họ.
Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, ngây ngô nhìn Ngôn Nhất Trì, vì cả ngày không thấy mẹ hai tay bé ôm lấy cổ cô.
Ngôn Nhất Trì nhìn con bé không chớp mắt, trong lòng dâng lên sự xúc động không rõ ràng.
Nhan Tĩnh Đàm ôm chặt con bé, dường như chỉ sợ rằng một giây sau con bé sẽ rời xa cô vĩnh viễn.
Ngôn Nhất Trì lúc này mới nhìn Nhan Tĩnh Đàm lên tiếng “Con bé tên gì?”
Nhan Tĩnh Đàm bị anh hỏi thoáng sững người, cô còn nhớ rõ khi con bé còn trong bụng, viện trưởng Trần mang đến một quyển sách tên gọi để cô đặt tên cho bé con. Cô do dự rất lâu từ cái tên theo họ Nhan nhưng cuối cùng cái trang họ Ngôn, trong lòng dâng lên một cỗ mong đợi rất lớn, cô muốn chính anh đặt tên cho bé con của hai người.
Hiện thực thì sao, tất cả mong đợi mơ ước như nước đổ đi, cô sẽ đem những thứ đó chôn chặt ở đáy lòng.
Nhan Tĩnh Đàm bình tĩnh cũng không nhìn anh, ánh mắt yêu thương nhìn bé con trong ngực nói “Nhan Liễu Nhiên.”
Đúng vậy, bé con là con của một mình cô, cô sẽ tự đặt tên, tự chăm sóc cho bé con, dù con đường phái trước có bao nhiêu khó khăn nhưng vì bé con cô có thể vượt qua.
Ngôn Nhất Trì khẽ nhíu mày không vui “Sao lại chọn tên đó?”
Hiển nhiên cô biết anh không hài lòng, nhưng vậy thì sao? Con là của cô.
Cô hờ hững nói “Ngôn tổng, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”
Ngôn Nhất Trì nói lạnh lùng “Con bé họ Ngôn.”
Nhan Tĩnh Đàm nhìn bé con chăm chú, không quan tâm đến câu nói của anh, giọng nói vẫn bình thản như cũ “Con bé không liên quan đến anh.”
Ngôn Nhất Trì nhắm chặt mắt bạc môi mấp máy “Vậy hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!