Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?

Chúng ta được tiểu yêu dẫn đi xuyên rừng, chỉ trong giây lát đã tới ven rừng. Tiểu yêu dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tinh Trầm, nhắc nhở với vẻ mặt nhiệt tình: “Đức ông, con đường trước mặt nguy hiểm lắm, ngài muốn đi thật ạ?”

Tinh Trầm nói: “Cứ dẫn đường đi.”

Tiểu yêu nhe những chiếc răng nanh khấp khểnh, cười xấu xa, “Vậy tụi bay tự lo lấy thân mình đi…”

Nó bỗng nhiên thả người nhảy lên một cây cổ thụ che trời, nhảy nhót một thoáng là mất tăm mất tích. Ngay lúc này, dưới chân rung chuyển ác liệt. Mặt đất phủ đầy lá rụng mềm xốp như một tấm thảm đột ngột bị nhấc lên, tung tất cả chúng ta ra khỏi rừng rậm âm u.

Ta hoảng loạn vung tay tá lả, bỗng nhiên sờ vào một bàn tay xương xương, bèn tiện thể túm rịt lấy nó như cọng rơm cứu mạng. Ngón tay kia hơi lạnh lẽo, lòng bàn tay lại đột nhiên nóng lên, trở tay nắm chặt lấy tay ta. Mặc cho bốn phía điên đảo hỗn loạn, tay vẫn không hề tách rời.

Mãi đến khi chúng ta đồng loạt ngã xuống đất, ta mới phát hiện dưới thân mình có một miếng thịt lót mặt mày xanh mét…

Ta vội lăn xuống khỏi người Tinh Trầm, tiện thể s0 soạng v0m nguc ban nãy bị đầu của ta đập phải, “Sư huynh, nãy muội đập mạnh quá, không đập lủng lỗ nào đấy chứ…”

Sắc mặt Tinh Trầm chuyển từ xanh qua đỏ, hắn vội tóm cái tay đang lần mò trên ngực hắn của ta đi, nói hơi gượng gạo: “Đừng nghịch nữa, qua bên kia đi…”

Nói đoạn hắn đẩy ta ra xa, nhưng lại phát hiện cái tay còn lại của mình đang đan mười ngón với tay ta, nắm chặt tới nỗi hơi tê dại rồi.

Hắn lại vội vàng quẳng tay kia của ta đi, như thể trên tay ta có châm bò cạp, chọc đau hắn vậy…

Ta vung vẩy bàn tay tê rần bị hắn siết chặt, đứng dậy nhìn quanh quất, lại thấy xung quanh toàn là cỏ hoang um tùm, nhìn mãi không thấy bến bờ. Hóa ra chúng ta đã bị quẳng tới một miền hoang dã.

Mọi người đang hoang mang ra mặt, không biết nên chạy về đâu, thì bỗng dưng một cơn cuồng phong nổi lên trước mắt. Một chiếc cổng chào thêu hoa giáng xuống từ trên trời, đáp đánh ầm ngay trước mặt chúng ta.

Lụa màu phấp phới, cánh hoa hồng phớt, tiếng trống tiếng kèn, nhạc cổ vang trời bỗng vang rền phía trên. Một loạt tiểu yêu ăn mặc lòe loẹt chợt xuất hiện trên lầu tú. Ai nấy đều mặt thanh mày tú, phấn son Xuân thì. Chúng đứng trên lầu nhìn tụi ta, che mặt cười khẽ.

Bốn phía cũng lập tức trở nên náo nhiệt ồn ào chỉ trong khoảnh khắc, như thể đây là một buổi hội họp phố phường đông đúc kỳ quái. Ta dường như còn ngửi thấy từng đợt hương thơm bay ra từ quán rượu.

“Ném tú cầu đây…”

Một ả yêu nga hô lảnh lót.

Trong đám đông, có một sư huynh bạo dạn trêu chọc ả yêu nga kia: “Ai bắt được chẳng lẽ phải vào động phòng đấy à?”

Ả yêu nga cười khanh khách nói: “Lát nữa ca ca chớ trốn tránh nha.”

Vị sư huynh nọ ba hoa: “Phải để ta nhìn xem cô dâu có xinh không đã.”

Những tiếng phì cười vang lên khắp nơi, Mạn Mạn sư tỷ gí sát lại gần tai ta, thì thào: “Nhìn tiểu điện hạ nhà muội thế này, chắc chắn chúng chỉ chọi tú cầu vào huynh ấy thôi…”

Ả yêu nga trên lầu vẫn cười tươi rói, nó bước sang một bên. Chỉ nghe những tiếng bước chân bình bịch vọng ra từ trong lầu tú, rung chuyển tới nỗi ngói trên mái nhà rơi rào rào. Ả yêu nga trước lan can cũng ngã trái ngã phải vì cơn rung lắc. Nó phải bám chặt vào tay vịn sơn son thì mới tạm thời đứng thẳng không lăn kềnh ra.

Sư huynh ban nãy vừa trêu chọc ả yêu nga bắt đầu giật lùi về sau, mặt dần tái đi.

Sau một trận rung lắc dữ dội trên lầu tú, một kẻ vạm vỡ người cao như phản xuất hiện trên lầu. Gã cắm một chùm hoa đào tươi thắm trên đỉnh đầu, hàng ria mép xanh rì nằm trên môi. Chỉ mình kẻ đó đã chiếm mất nửa đài ngắm cảnh của lầu tú, mười mấy ả yêu nga phải ấm ức chen chúc một chỗ.

Ta nhìn mà mồm há hốc mắt trợn tròn, người ném tú cầu lại là một gã đàn ông trai tráng. Nhưng ngẫm lại, xét về mặt tình cảm thì vẫn tha thứ được. Trông người ta tràn trề tự tôn thế này, nếu không dùng cách ép bán ép mua, thì đúng là chẳng thể nào lấy vợ nổi.

Gã trai tráng kia lấy một quả tú cầu nhỏ màu đỏ ra từ cái túi đeo chéo của mình. Quả tú cầu gặp gió là to ra, chỉ trong chớp mắt đã to bằng đầu người. Gã trai tráng đột nhiên gào thét thê lương, bấy giờ ta mới phát hiện trên quả tú cầu toàn là mồm đỏ nanh trắng. Nó vừa chạm vào tay gã là bắt đầu điên cuồng g4m cắn, chỉ trong khoảnh khắc đã gặm mất nửa đôi tay gã.

Gã vạm vỡ hò hét: “Một người chịu để tú cầu ăn, những kẻ còn lại được đi qua.”

Ta hoảng sợ, ai lại chịu hiến bản thân làm bữa trưa cho quả tú cầu ấy chứ.

Tên trai tráng vung cánh tay chỉ còn xương trắng lên, ném tú cầu vào không trung. Quả tú cầu lại không vội rơi xuống ngay, mà xoay tròn trên đầu chúng ta.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đứng bất động tại chỗ, không biết phải làm gì.

Trước khi bất cứ ai nghĩ ra được biện pháp phá giải, đám cô hầu yêu quái trên lầu tú đột nhiên hồ hởi tung cánh hoa về phía chúng ta để góp vui. Mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung lắc. Một tiếng vang lớn chợt nổ ra, mặt đất ầm ầm nứt vỡ, mười mấy cọc gỗ chỉ đủ cho một người đứng xuất hiện. Dưới cọc gỗ là những con dao nhọn lấp lánh ánh bạc rải dày đặc. Mấy đệ tử Lưu Ba bị lưỡi dao sắc chọc xuyên thân thể, chết vô cùng thảm thiết. Tuy ta biết đó là ảo ảnh, biết họ đã bị loại ra khỏi trận, tất nhiên bây giờ không hề hấn gì, nhưng vẫn không khỏi hãi hùng khiếp vía. Bởi vì Mạn Mạn sư tỷ nói, những chuyện thê thảm và đau đớn mình trải qua trong trận đều là thật, tận kiếp cũng khó quên.

“Xuống hết cả đi…”

Một ả yêu nga vui sướng khi người khác gặp họa hô.

Cuồng phong đột ngột nổi lên, quét chúng ta về phía cái hố sụt kia. Hơn hai mươi người chỉ còn mười mấy cái cọc gỗ đặt chân được. Nếu không giẫm được lên cọc gỗ thì chỉ còn nước rơi xuống đống dao bén dưới đáy hố, bị chọc cho thủng lỗ chỗ máu me chanh bành. Bây giờ ta hối hận xanh cả ruột, không biết tại sao mình lại l0 mãng hấp tấp chạy tới phá trận. Ta thật sự không muốn nếm mùi vị bị dao xuyên ngực đâu.

Nhưng ta đã bị gió cuốn nhào về phía hố, đành phải giãy giụa tranh cọc gỗ. Hai sư huynh xui xẻo bị cuốn đi xa, không với tới cọc gỗ, bổ thẳng vào rừng dao bên dưới. Máu tươi lập tức bắn tung tóe, họ bị ném khỏi mê trận, chỉ còn ảo ảnh vẫn đang treo trên lưỡi dao nhuốm máu.

Ta không muốn nhìn thêm nữa, nhào tới cọc gỗ gần mình nhất, nhưng lại bị một sư huynh huých ra ngoài. Đang lúc hoảng loạn, ta thấy Tinh Trầm thả người nhảy về phía ta. Ta vội vàng vươn cánh tay với hắn, được hắn túm trọn vào lòng, rồi lại được hắn dẫn theo gió xoáy tìm cọc gỗ đặt chân.

Mạn Mạn sư tỷ ở cách đó không xa, dùng chung cọc gỗ với một sư tỷ khác. Một người đứng trên cọc, người kia vất vả ôm cọc.

Cũng may là ngoài hai sư huynh bị ngã lúc đầu, thì những người còn lại đều tạm thời an toàn qua truông.

Nhưng chỉ trong giây lát, đống cánh hoa do lũ hầu nữ trên lầu tú rải xuống bỗng hóa thành những con dao nhỏ, đổ ập xuống đám người trên hố.

Trò chơi thôi mà, sao phải ép người quá đáng như thế…

Mọi người đồng loạt rút kiếm đón đỡ. Màn mưa dao che trời lấp đất vốn đã khiến người ta bận tối mặt tối mũi, cọc gỗ dưới lòng bàn chân lại bắt đầu ngã xuống từng cái một.

Mấy người đang trong tình thế cấp bách không còn chỗ đặt chân, chỉ còn suy nghĩ muốn bảo vệ tính mạng. Họ vừa huơ kiếm ngăn lưỡi dao bay bốn phía, vừa nhảy về hướng cọc gỗ gần nhất, lập tức chĩa kiếm vào đồng môn đang đứng trên cọc.

Sau một lúc, cái hố loạn cào cào lên.

Bình thường ông tướng Tinh Trầm chỉ cần bị nhìn đểu là đã căng rồi, giờ bị kẻ khác huơ kiếm chém, tất nhiên hắn chém lại ngay chẳng chút nương tay. Có gánh nặng to đùng là ta đây, mà hắn vẫn đánh ngon lành cành đào.

Quả tú cầu đang xoay vòng trên trời bấy giờ mới chậm rãi trôi xuống, nó vừa đi vừa dừng giữa cơn mưa đao kiếm, chốc chốc lại treo trước mặt mọi người, ung dung giữa chốn xô bồ chờ người tới làm đồ ăn cho nó. Một sư huynh cáu tiết quá vung kiếm chém vào quả tú cầu kia. Đoạn, thân hình huynh ấy nhoáng lên, đã trở thành một ảo ảnh thi thể dưới rừng dao sắc ở đáy hố. Hóa ra không thể chém được quả tú cầu này.

Không biết trong lúc cấp bách sư huynh nào đấy đã đá phải quả tú cầu. Quả tú cầu há vô số cái mồm, hùng hổ tung mình về phía một đồng môn khác, lại bị người đó tát văng ra ngoài. Giữa màn ánh đao bóng kiếm máu me tung tóe kia, mọi người khóc không ra nước mắt chơi trò nổi trống chuyền hoa.

Tiếng gầm vang rền lại phát ra từ lầu tú: “Một người hy sinh, cả họ được nhờ. Các ngươi đấu đã lẫn nhau như thế, cuối cùng sẽ chẳng ai ra nổi được đâu.”

Ta thấy Tinh Trầm huơ kiếm chẳng mệt nhọc tơi tả tí nào, đột nhiên sống lưng lạnh toát. Theo kiểu đánh đấm này, cuối cùng chẳng phải sẽ chỉ còn ta với hắn sao? Nếu hắn muốn phá trận tiếp, thì người bị ăn chắc chắn phải là ta rồi.

Mấy cái cọc gỗ khác lại bị đổ, ta tìm thấy bóng dáng Mạn Mạn sư tỷ giữa cảnh hỗn loạn. Toàn thân tỷ ấy đã nhuốm màu máu tươi. Tỷ ấy đang vụng về vung kiếm lung tung, một thanh kiếm lạnh đột nhiên xiên tới, Mạn Mạn sư tỷ lại bị đâm vào mạn sườn. Tỷ ấy còn bị ai đó huých vai rơi xuống khỏi cọc gỗ, ngã vào rừng dao dưới đáy hố.

Đúng lúc này, quả tú cầu đang bị chuyền qua chuyền lại chửi bới liên mồm lộn vòng về phía ta…

Ta duỗi tay đón quả tú cầu vào lòng…

Dù sao sớm muộn gì cũng bị ăn, chi bằng bán thêm chút tình người, hơn nữa… ta quả thật không thể nhìn nổi cảnh Mạn Mạn sư tỷ bị đâm thủng mấy lỗ.

Ta chỉ cảm thấy một cơn đau tới tận xương nhói lên trên tay mình, hóa ra cảm giác máu thịt bị gặm từng miếng một lại đau thế này…

Bốn phía đột nhiên im ắng. Ánh đao bóng kiếm cũng ngừng, đống cọc gỗ đồng loạt thụt xuống cũng thôi hết. Những vết máu trên người các sư huynh sư tỷ đang điên cuồng đâm chém tựa như từng cụm sen đỏ nở rộ.

“Cô…”

Ta nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Tinh Trầm.

Cơ hội tốt thế này, nếu không ghi lại một dấu ấn cảm động đậm sâu trong lòng hắn, thì còn đợi đến lúc nào nữa.

Ta uyển chuyển nhíu mày, vờ như run rẩy sắp ngã, thều thào nói: “Sư huynh… muội đã nói rồi… muội sẽ giúp huynh được giải nhất…”

Để xem về sau đằng ấy còn mở miệng bắt đây tan xương nát thịt trả đan kiểu gì.

“Cô…”

Ta nhìn biểu cảm của hắn, không thấy hắn cảm động, chỉ thấy gân xanh trên trán hắn giật đùng đùng, như thể sắp bị ta làm cho tức chết.

Hắn còn cầm quả tú cầu trong tay ta đi.

Quả tú cầu kia lại chửi bậy mấy tiếng, rồi giãy giụa bay về tay ta.

Mạn Mạn sư tỷ mặt nhòe nhoẹt nước mắt đổ ụp lên người ta, nghẹn ngào nói: “Phinh Phinh, vì ta mà muội cam tâm tình nguyện đi vào chỗ chết như thế…”

Ta ngượng ngùng cười với tỷ ấy. Bao giờ về lại tán dóc nhé, bao giờ về chúng mình buôn dưa sau…

Những tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên trên lầu tú: “Ha ha ha ha ha, đám nam nhi chín thước như các ngươi, lại không có trách nhiệm bằng một cô gái…”

Khụ khụ, không còn cách nào khác, nên đành cuốn theo chiều gió, chỉ vậy thôi mà. Nhưng ta đã làm anh hùng, thì đương nhiên không thể để lộ tâm tư mục đích khác được rồi.

Không rõ mắt Tinh Trầm đỏ lên vì giết chóc, hay là đỏ vì tức. Cái tay đang đỡ bả vai ta của hắn gần như muốn chọc vào thịt ta. Ta không dám cúi đầu nhìn tay mình, chắc giờ nó toàn xương trắng hếu rồi. Chẳng rõ có thể hỏi anh canh lầu trên ấy có tiện thì tìm hộ ta một nơi vắng vẻ được không. Dù sao bị gặm sạch trước mặt bao nhiêu người thế này cũng chẳng có gì hay ho cả.

Nào ngờ chỉ một lát sau tay ta không còn đau nữa. Ta lấy hết can đảm cúi đầu nhìn xuống, nhưng lại thấy tuy nửa bàn tay mình máu me be bét, nhưng lại chỉ có vài ba vết thương.

Quả tú cầu trong tay hình như đã quên cả ăn ta, lúc này nó đang mồm năm miệng mười lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì đó…

Ta dỏng tai lên, nghe thấy loáng thoáng “Sao lại thế này, không ăn được, trùng hợp quá, không phải chứ…”

Tinh Trầm cũng dỏng tai nghe ngóng cẩn thận, còn to gan lớn mật cầm quả tú cầu lên để sát vào tai mà nghe…

Đám người trên lầu dường như cũng nhận ra có gì đấy không ổn, họ giơ tay lên gọi quả tú cầu về, lại xì xào bàn tán với nhau.

Gã vạm vỡ kia nhìn về phía ta với vẻ mặt kinh ngạc. Sau hồi lâu sửng sốt, gã đột nhiên xoay người chạy rầm rập xuống lầu, lại làm tòa lầu rung lắc bần bật.

Gã vạm vỡ chạy như đất rung núi chuyển tới trước mặt ta, cố sức ngồi xổm xuống, cúi sát vào mặt ta nhìn ta tỉ mỉ từ đầu đến chân, lẩm nhẩm trong miệng: “Tạo hóa, tạo hóa…”

Ta không biết gã đang lên cơn điên gì, nhưng vẫn tốt bụng nhỏ nhẹ bảo gã: “Đã là tạo hóa, vậy thả chúng tôi đi đi.”

Gã trai tráng nọ ngửa mặt lên trời cười to: “Nói hay lắm, nói hay lắm. Nếu biết trước có duyên phận thế này, ta đã chẳng làm khó cô như thế.”

Nói đoạn, gã phất tay gọi mấy ả yêu nga tới bôi thuốc cho những người bị thương, miếng da thịt bị gặm trên tay ta lập tức mọc lại. Ta tặc lưỡi khen sự lạ.

Ta thấy gã vạm vỡ kia không phải người quen, bèn tò mò hỏi gã: “Này huynh đài ơi, trước kia cũng ta đã từng gặp nhau chưa? Huynh nói tạo hóa duyên phận, là chỉ cái gì?”

Lồng nguc của gã vạm vỡ phập phồng kích động mấy lần, lời đã đến bên miệng lại gắng nuốt xuống, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Tạo hóa, tóm lại là tạo hóa…”

Gã phất tay đánh tan lầu tú che trước mặt chúng ta, tự đưa chúng ta xuyên qua phố phường, đi về phía một cửa thành. Ta tò mò hỏi gã: “Huynh đài, không biết những đệ tử Lưu Ba trước đó, làm sao mới qua được cửa này?”

Người quen cũ không biết thân nhau từ lúc nào của ta trả lời đúng sự thật: “Họ lanh trí hơn các cô nhiều, vừa nghe nói phải hiến tế, không đợi mưa đao rơi xuống, họ đã túm một kẻ ra làm vật tế, đút thẳng cho tú cầu ăn rồi…

“Xả thân vì người, nói thì dễ làm mới khó…”

Huynh đài thổn thức một câu, ngẩng đầu nhìn trời, rất giống một miếng bánh xốp đầy suy tư…

[HẾT CHƯƠNG 32]
Nhấn Mở Bình Luận