Sáng sớm tinh mơ đã ăn một bụng hờn dỗi, tâm trạng ta thực sự không thể vui nổi. May mà vừa ra sân, ta đã thấy Mạn Mạn sư tỷ thò đầu vào từ cửa trước, định vào nhưng lại không dám vào.
Ta vội mời Mạn Mạn sư tỷ vào phòng ta, đun một ấm trà thơm phơi bằng hoa nhài ngoài cửa sổ. Ta vui vẻ tán dóc với Mạn Mạn sư tỷ, đang tán dóc ngon trớn thì Tiểu Thạch Lựu ôm một mớ hoa dại tươi rói hớn hở vào phòng. Ta thấy Tiểu Thạch Lựu là lại nhớ tới món chè hạt dẻ hôm qua con bé cho ta ăn, thơm nức ngọt mềm quả là ngon miệng, bèn kêu con bé vào phòng bếp lấy thêm một chút.
Tiểu Thạch Lựu giơ bó hoa lên đang định hưng phấn nói chuyện với ta, lại bị ta cắt ngang, nó bèn ôm bó hoa ngơ ngác ra ngoài. Ta lại hàn huyên với Mạn Mạn sư tỷ một lát, chờ mãi không thấy Tiểu Thạch Lựu về, đành tự ra ngoài tìm con bé. Ta không tìm thấy nó trong bếp, đi hết một vòng sân vẫn chẳng thấy nó đâu. Không biết con nhóc này lại đi chơi bời ở đâu rồi…
Ta tự lấy một đĩa chè hạt dẻ, lại hái thêm hai quả đào bự mang về phòng, tán gẫu chơi cờ với Mạn Mạn sư tỷ. Giờ trưa đã qua từ lúc nào chẳng hay, Mạn Mạn sư tỷ ở lại ngủ trưa với ta luôn, đến chiều thức dậy lại chơi mấy ván cờ, mãi đến khi sắc trời ngả tối tỷ ấy mới xuống núi.
Ta tiễn Mạn Mạn sư tỷ đi. Lúc quay về viện, ta nhìn cửa phòng Tinh Trầm, do dự một lát rồi vẫn đi qua gõ cửa. Lần này hắn đổ bệnh nặng, kiểu gì ta cũng không trốn được trách nhiệm, không thể bỏ mặc không quan tâm hắn quá được… Tuy rằng quầng thâm dưới mắt hắn, chắc phần lớn là tại ta khiến hắn khó ở đấy thôi…
Ta đứng đợi trước cửa một lát, không thấy ai trong ấy đáp lời. Lúc ghé lại gần cửa, ta còn ngửi thấy hương rượu nhè nhẹ.
Cha nội này còn chưa hết sốt, chẳng lẽ lại không biết điều đi uống rượu rồi… Ta lại gõ cửa, vẫn không ai đáp. Ta đành tự đẩy cửa vào, ai ngờ vừa tới trong phòng, hương rượu nồng đã ập thẳng vào mặt. Tinh Trầm đang ngồi vắt chân cạnh chiếc bàn tròn nhỉ bằng gỗ hoa khắc hình quạ ba chân trong phòng, tay cầm chén rượu vơi một nửa, uống rất ngả ngớn.
Ta đang định khuyên hắn đau ốm thì đừng nên uống rượu, nhưng mắt lại vô tình lia thấy một thứ đang nằm dạng tay d4ng chân trên bàn. Ta nhìn kỹ nó, không phải Tiểu Thạch Lựu thì còn ai trồng khoai đất này nữa?
Con bé uống đến mức say mèm, ngáy khò khà khò khè ngủ bất tỉnh nhân sự. Ông tướng Tinh Trầm còn chu đáo để một cái túi thơm dưới đầu nó, đắp một cái chăn nhỏ lên người nó.
Thảo nào tìm cả ngày không thấy đâu, hóa ra chạy vào phòng Tinh Trầm uống rượu rồi…
Ô, đúng là kì quặc ghê, không rõ hai kẻ này thân nhau từ bao giờ? Bình thường cha nội Tinh Trầm y như một dòng sông băng trấn giữ thôn làng, của báu trừ tà giết quỷ. Tiểu Thạch Lựu sợ hắn muốn chết, đi ngang qua cửa phòng hắn cũng phải vòng sang đường khác, tặng quà cáp nịnh nọt toàn nhờ ta đưa hộ. Hôm nay nó mượn được gan con báo nào, mà dám vào phòng tên sát tinh này, còn dám chén chú chén anh với hắn ta.
Ta đi đến cạnh bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Thạch Lựu. Con nhóc trở mình, chép chép miệng, phun ra một câu mơ hồ: “Tinh Trầm ca ca tốt nhất…”
Ta lặng lẽ li3m hàm sau chua lè, đang định gọi con bé lần nữa, thì lại nghe thấy nó lầu bầu tiếp một câu: “Sau này Sở Dao tiên quân bảo muội báo tin cho Phinh Phinh, Tiểu Thạch Lựu sẽ không nói cho tỷ ấy đâu. Hề hề, chỉ nói cho Tinh Trầm ca ca…”
Con bé nói mớ, một dòng nước miếng trong suốt chảy xuống từ khóe miệng nó.
Ta cạn lời nhìn về phía Tinh Trầm…
Ông tướng này quên cả ly rượu uống dở đang kề bên miệng, tai đỏ ửng lên, mặt có vẻ hơi ngại ngùng. Hắn lén lút liếc ta, ho nhẹ, sau đấy ra vẻ đạo mạo khiển trách ta: “Bình thường muội dạy dỗ quy củ cho con bé kiểu gì thế, khụ khụ… Sáng sớm ngày ra đã sang đeo bám ta đòi rượu đòi ăn, còn ra thể thống gì…”
Ta phát hiện bản thân mình bị thằng cha này làm cho cáu quá phải phì cười.
Ta bế Tiểu Thạch Lựu, ném cái chăn lên khuôn mặt càng đẹp đẽ tuyệt trần hơn vì dính men say của hắn, xoay người đi ra ngoài.
Hắn uống nhiều rượu quá, mất hết thái độ kiêu căng như hoa nở trên núi cao ngày xưa, lại còn thất tha thất thểu đuổi theo ta ra cửa.
Khoảng sân trong đêm lạnh lẽo như nước, con trăng non treo ở ngọn cây, mấy cánh hoa hải đường sương mai nhẹ nhàng phiêu đãng xuống thềm. Ta đang định cất bước đi xuống, bỗng nhiên bị hắn kéo lại từ đằng sau, ôm lấy eo, cơ thể lọt thỏm trong vòng tay hắn.
Hương rượu thoang thoảng phả trên má, ta tức khắc chỉ ngửi được hương vị quanh quẩn giữa môi răng hắn. Hắn cúi người chôn mặt vào cổ ta, lẩm bẩm: “Ta phải làm sao với muội đây…”
Ta đứng ngơ ngẩn tại chỗ. Một cánh hải đường lạnh lẽo đột nhiên phất qua phần trán giữa hai hàng lông mày hắn, đậu lên xiêm áo trắng muốt của hắn.
Ta cảm thấy…
“Nóng quá…”
“Nóng quá?”
Ta đột nhiên xoay người sờ lên trán hắn, nóng như cái lò sưởi…
Phần thưởng từ việc chơi ngu đến quá nhanh, ta cuống quít đỡ hắn vào phòng, để hắn nằm lên giường. Ta xoay người đang định chạy đi tìm Bạch Chỉ tiên quân, thì lại có thứ gì vướng vào hông ta, hại ta suýt loạng choạng ngã quỵ ra đất với Tiểu Thạch Lựu trong lòng.
Ta quay đầu nhìn lại, hoá ra hai tay Tinh Trầm đang túm chặt dải lụa bên hông ta.
Ta kéo nó, hắn lại càng túm chặt hơn…
Ta đành đặt Tiểu Thạch Lựu lên giường, cúi người gỡ từng ngón tay đang bợt cả khớp vì nắm quá chặt của hắn ra…
Vất vả lắm mới cướp lại dây lưng khỏi hắn, bất cẩn làm sao, mười ngón tay ta lại luồn vào tay hắn từ lúc nào chẳng hay. Xương xương bọc mảnh dẻ, cứng cáp đè mềm mại. Chiếc đèn lưu li đặt trên đầu giường xoà bóng dưới đầu mày, như một nét vẽ khó phai trong lòng.
Ta với hắn đang diễn cảnh tuồng khó xử gì thế này…
Ta chỉ ước chi có thể trả được món nợ này càng sớm càng tốt, từ đây lỗi lạc nhẹ nhàng, làm một thần tiên chân chính thảnh thơi.
“Sư huynh, huynh lỏng tay ra nào, để muội đi mời Bạch Chỉ tiên quân…”
Ta không khoẻ bằng hắn, đành phải dằn cơn tức lại dỗ hắn buông tay.
Hắn mở đôi mắt mơ hồ, không rõ là do sốt hay là tại say. Ánh mắt sáng rực lập tức làm vầng hào quang sặc sỡ nhộn nhạo của chiếc đèn lưu li trên đỉnh đầu trở nên ảm đạm thất sắc.
Ta bỗng đờ ra, sửng sốt một lát mới nhặt nhạnh được hồn phách đã du đãng của mình, ngơ ngác lặp lại lần nữa: “Sư huynh, huynh lỏng tay ra đi ạ. Muội muốn đi mời Bạch Chỉ tiên quân đến đây khám cho huynh…”
Hắn gật đầu, sau đó cất hai tay ta vào ngực mình.
Ta suýt hộc máu, kẻ không nên chọc nhất quả đất, quả nhiên là… chủ nợ… lúc uống say…
Hắn ấp tay ta, làm ta khốn đốn không động đậy nổi, cất giọng khàn khàn: “Ừ, gọi Bạch Chỉ tiên quân khám cho muội, xem vấn đề là ở đâu…”
Ta hận không thể cụng đầu vào trán hắn luôn, cho ngọc nát đá tan ngay bây giờ. Sao đã xỉn tới mức này mà thằng cha ấy còn không quên chèn ép ta kia chứ…
Ta đang giằng co với hắn, thì tiếng bước chân bỗng vang lên ngoài cửa phòng. Ta nhìn lên, thấy Cảnh Húc sư huynh, suýt mừng rơi nước mắt.
Sau một hồi vừa đe doạ vừa dụ dỗ của Cảnh Húc sư huynh, Tinh Trầm rốt cuộc cũng chịu thả lỏng tay ra, xoay người túm một cái gối ôm vào lòng, thì thào lầu bầu: “Đừng sợ…”
Sau đó nặng nề thiếp đi.
Ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bế Tiểu Thạch Lựu về phòng mình. Thiên Thanh đang vẽ một bức tranh sen liền đế dưới đèn. Thấy ta đi vào, nó tỏ vẻ vô cùng bất mãn: “Phinh Phinh, sao tỷ có thể ỷ Sở Dao tiên quân say lòng vì tỷ, mà chà đạp ngài ấy như thế chứ?”
(Sen tịnh đế/sen liền đế: là hai bông sen nhưng có chung một đế, người xưa thường dùng nó để ám chỉ tình cảm đôi lứa vợ chồng)
Ta chẳng hiểu gì cả, hỏi: “Sao muội lại nói thế, mấy hôm nay ta chưa từng gặp ngài ấy mà…”
Cổ họng Thiên Thanh bật ra một tiếng cười khẩy, “Ban nãy muội đã gặp Sở Dao tiên quân ở chỗ ven con suối dưới chân núi, thấy ngài ấy đứng lẻ bóng bên dòng nước. Trông ngài ấy hơi đơn côi buồn bã, nên muội tới hỏi ngài đang làm gì. Ngài nói sáng nay tình cờ gặp Tiểu Thạch Lựu dưới chân núi, nên đã nhờ nó đưa tin cho tỷ rằng ngài có hai vò rượu nho ngon nhất, nếu tỷ có rảnh thì xuống bờ suối uống vài ly với ngài. Hôm nay ngài không có việc gì, nên ngắm cảnh ở bờ suối, bảo tỷ đừng sốt ruột, rảnh rỗi lại xuống núi là được…”
Ta cạn lời nhìn Tiểu Thạch Lựu đang ngáy khò khò trong lòng mình, “Chắc hồi sáng con bé chạy vào phòng ta để nói chuyện này, nhưng bị ta cắt ngang nên quên khuấy mất. Sau đấy chẳng hiểu sao nó lại chui vào phòng Tinh Trầm, uống say bét nhè, quên tiệt chuyện này luôn…”
Thiên Thanh thở dài mỉa mai: “Hoa rơi nước chảy, chẳng gì lạnh lẽo bằng kẻ vô tâm… Ngài ấy nhờ muội nói với tỷ một tiếng, trời nhập nhoạng đường khó đi, rảnh vào giờ này cũng đừng nên xuống núi nữa. Ngài đã ngắm đủ cảnh đẹp bữa nay, đợi hôm nào tốt trời, lại uống một vò rượu ngon dưới ánh trăng, vui vẻ vào ngày khác…”
Con bé vừa nói vừa gõ cán bút lên bình rượu men sứ trắng trên bàn, “Tiên quân nhờ muội mang nó cho tỷ, nói rằng ngâm trong suối mát là uống ngon nhất…”
Gương mặt tươi cười phong lưu phóng khoáng của Sở Dao tiên quân bỗng hiện lên trong đầu ta, không biết vì sao khóe môi lại bất giác nhếch lên. Thiên Thanh thấy ta còn cười, nỗi khó chịu trong lòng nó càng đậm sâu hơn, “Tỷ còn cười, sao tỷ nỡ lòng nào cười chứ?”
Ta vội cất nụ cười bất chợt không kiểm soát được trên mặt mình đi, giải thích với Thiên Thanh: “Nhưng ta cảm thấy hôm nay ngài ấy vui thật đấy. Lời ngài ấy gửi gắm muội cũng nào ẩn ý hay uyển chuyển buồn bã gì đâu. Điều ngài ấy muốn muội nói cho ta nghe, là hôm nay ngài ấy đang rất vui. Thứ ngài ấy muốn ta nếm, cũng chỉ là hương thơm và vị ngon tinh khiết của bình rượu này, chứ không phải bao nhiêu chua xót trong lòng ngài. Một người phóng khoáng thanh cao như ngài ấy, sao lại muốn một cô gái trẻ phải hổ thẹn bất an vì mình kia chứ.”
Thiên Thanh chớp chớp mắt, dòng chữ “chẳng hiểu ra làm sao” viết trên mặt, nó lạnh lùng vặc lại ta: “Tuy tỷ cười vô cùng ấm áp, nhưng lại kẻ lạnh lùng nhất. Chữ “tình” trong cõi hồng trần, trong mắt muội chỉ có đôi lứa cùng si, hoặc cầu mà không được, lấy đâu ra phóng khoáng thanh cao.”
Ta cười, véo cái mũi thanh thoát xinh xẻo của Thiên Thanh, chun mặt trêu ghẹo nó: “Muội mới có linh thức được mấy hôm, mà đã có thể giải thích rõ ràng tình ái là gì rồi à…”
Con bé xấu hổ và giận dữ gạt phắt cái tay nghịch ngợm của ta, khinh thường nói: “Tuy muội ngu dốt, lại không gian ngoan bằng tỷ, nhưng mấy ngày nay muội cũng nhận ra, tỷ chưa từng thích ai cả. Tỷ là đồ không đủ ngũ cảm, khuyết thiếu lục thức. Tỷ trời sinh đã có trái tim đá tảng, không hiểu được tình là thứ chi chi…”
Ta nghe con nhóc quở trách mà cười hề hề không ngừng. Nó thì lại bị ta làm cho tức tới nỗi đảo mắt khinh khi liên tục. Ánh mắt nó nhìn ta quả thực là không gì đáng buồn bằng cõi lòng đã chết…
Con nhóc Thiên Thanh này còn ngây thơ quá, không nhìn thấu được trái tim chín chắn trưởng thành của ta. Người thông minh tinh ý như ta, sao lại không hiểu rõ một chữ “tình” đơn giản kia chứ? Đàn ông trên đời trăm triệu ngàn ngàn, ta còn chưa ngắm hết, làm sao biết được tên nào hợp ý ta nhất. Không thể cứ gặp được ai rất tốt với mình là hấp tấp trao lòng đi ngay. Lỡ sau này gặp được người vừa ý hơn, thế chẳng phải khó xử quá còn gì?
Chưa cần mạnh miệng đòi duyệt hết trai đẹp khắp đất trời, nhưng bét ra cũng phải dành 8-10 năm để ngắm chứ. Thấy nhiều nét đẹp đủ màu, tính cách đủ loại ở đời, thì mới có thể biết được kiểu mình thích nhất là gì chứ…
[HẾT CHƯƠNG 42]