Chương 22: Hoảng loạn chạy trốn
Nói xong, Đường Tử Kiều quay người chuấn bị rời đì, nhưng vừa bước được một bước anh ta liền dùng lại, ngoảnh đầu thâm tình nhìn cỏ, với vẻ mặt đau khổ: “Lâm Sa… Xin lồi.”
Lâm Sa chọt sửng sốt, nhìn bóng dáng anh ta ngày càng xa dần, cô cảm thấy có chút rối bời.
Xin lỗi sao? Sau ba bốn nãm yêu nhau, chỉ một câu xin lồi liền có thể giải quyết được mọi chuyện hay sao?
Tạì sao anh không cảm thấy tội lồi khi cùng cô ta nói cười vui vẻ?
Và anh cũng chẳng nghĩ đến việc có lồi với tôi sau khi cùng cô ta thuê khách sạn, trải qua một đêm ân ái mặn nồng?
Nếu anh thực sựthích cô ta và cũng như tôn trọng tôi, thì đáng lẽ trước đó anh nên thẳng thắn nói lời chia tay với tôi, rồi hãy cùng người khác hẹn hò yêu đương, tại sao anh lại có thể cùng lúc lừa dối cá hai người phụ nữ như vậy?
Một câu “Xỉn lỗi” này đáng thương và đáng khinh bỉ đến nhường nào?
Đường Tử Kiều đã nhanh chóng bỏ đi, nhưng Lâm Sa vẫn còn đứng đó thật lâu, sau đó, mắt cô liền ướt đẫm, cô tường rằng trời đang mưa, im lặng thẫn thờ nhìn lên bầu trời đen kịt, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy nó đang mưa cả.
Ồ, hóa ra là cô đang khóc!
Cô lặng lẽ đưa tay lau nước mắt, chịu đựng cảm giác khó chịu tột cùng trong lòng rồi từ từ đi về nhà.
Đến gần cửa, cô chợt lại dừng lại, từ trong túi rút ra một chiếc khăn giấy, lau những giọt nước mắt còn vương lại rồi khịt mũi, nhẹ nhàng mỉm cười rồi lấy chìa khóa ra mờ cổng vào nhà.
Cha Lâm đang ờ trong phòng khách xem ti vỉ, sắc mặt có chút ảm đạm, nhìn thấy cô liền gật đầu: “Về rồi à?”
“Dạ, mẹ đâu ạ?”
“Đang nấu ăn.”
Lâm Sa lại nhìn cha, rồi vào phòng đặt túi xách xuống, sau đó đi vào bếp tìm mẹ.
Mẹ Lâm chặt từng miếng thịt gà như đang trút bỏ điều gì đó trong lòng, trông bà khác hẳn thường ngày, thân hình có chút
cứng ngắc.
Lâm Sa đi tới rửa tay, cẩn thận nhìn mẹ rồi hỏi: “Mẹ làm sao vậy?”
Mẹ Lâm khịt mũi: “Tâm trạng của mẹ không được tốt cho lắm ”
“Vâng, con nhìn thấy rồi. Nhưng vì sao tâm tình của mẹ không được tốt? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mẹ Lâm dừng lại việc đang làm, ngẩng đầu cấn thận liếc nhìn cô, vừa nhìn đã phát hiện ra đôi mắt cô đỏ hoe như vừa mới khóc, bà đặt con dao xuống, đau lòng nói: “Lâm Sa, con khóc đấy à?”
Lâm Sa vội vàng né tránh tầm mắt của mẹ, nói: “Không có, vừa rồi có bụi bay vào mắt con, con dụi mắt nên mới thế…”
“Đừng có mà nói dối mẹ, có phải con đã gặp tên khốn nạn Đường Tử Kiều đó rồi phải không?” Mẹ Lâm giận dữ hỏi.
Lâm Sa sửng sốt: “Mẹ, làm sao mẹ biết được?”
“Chiều nay cậu ta đã đến nhà chúng ta, đưa cho con thiệp mời, nói là muốn mời con đi dự đám cưới của cậu ta. Tén khốn khiếp đó, còn có thể không biết xấu hổ mà cả gan
làm ra chuyện như vậy!”
Lâm Sa mở to mắt: “Anh ta đã tới nhà sao?”
Hóa ra anh ta đã đến nhà gửi thiệp mời cho cô nhưng cô lại không có nhà, sau đó bị bố mẹ cò đuổi ra khỏi nhà, nên đành phải đứng ngoài ngõ đợì cô sao?
Mẹ Lâm nói: “Đúng vậy, chúng ta nào có thể cho cậu ta mặt mũi, bố con rất tức giận nên đã cầm chổỉ đuổi cậu ta đì.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!