Hàn Lâm Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cồ, lông mày tỉnh xảo như trong ký ức, yếu hầu anh vô thức cuộn trào lên, giọng điệu trầm thấp: “Còn nhớtôì không?”
Trong đầu Lâm Sa lập tức nhớ tới những gì đã xảy ra đêm qua, mặt cỏ đỏ lên: “Hàn Tống đã tổ chức vài buổi tiệc tại khách sạn cho nên tỏi đã gặp qua Hàn Tổng vài lần.”
Cô không biết Hàn Lâm Quân có nhớ kỹ chuyện đêm qua hay không, có lẽ anh đến đây vì một việc khác, dù sao anh không đề cập thì cô cũng không thế tự mình nói ra.
Cò không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hàn Lâm Quân khẽ cười: “Chỉ nhớ những lần trước à? Vậy… đêm qua thì sao?”
Thì ra anh nhớ rõí
Lâm Sa nhìn anh một cách ngạc nhiên.
Mẹ của Lâm Sa hơi nghỉ hoặc, ánh mắt chuyến qua hai người:”Lâm Sa, hay là mời cấp trên vào trong ngồi đi con?”
Hàn Lâm Quân lịch sự nói:”DÌ à, có thể
đế Lâm Sa ra ngoài nói chuyện với cháu được khỏng? Không đi xa, chỉ ờ sân sau nhà thôi.”
Mẹ của Lâm Sa đưa ánh mắt sang cô hỏi:”Con nghĩ sao?”
Hàn Lâm Quân nhìn thẳng vào cô, cô có thể từ chối sao?
Lâm Sa hết cách chỉ có thế trả lời :”Được”
Hàn Lâm Quân nói:”Bên ngoài gió lớn, mặc áo khoác vào đi.”
Khi Lâm Sa nghe lời nhắc nhở này mặt cô bổng dưng đỏ ửng mà không rõ lý do, rồi nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng rồi quay người vào trong để lấy áo khoác.
Mẹ của Lâm Sa ngạc nhiên nhìn Hàn Lâm Quán, rồi lại nhìn con gái, trong mắt có chút nghi hoặc và cũng có chút kỳ vọng, liệu ”cấp trên” này có tình cảm với con gái bà không…
Bà cẩn thận đánh giá Hàn Lâm Quân, trong lòng có chút cảm thán, chàng trai trẻ này thật sự quá đẹp trai.
Hàn Lâm Quân nhận ra ánh nhìn của bà nên lịch sự mỉm cười đáp lại, hai tay đút vào túi quần đứng đợi ờ cửa .
Lâm Sa lấy chiếc áo khoác mặc lên cùng Hàn Lâm Quân đi ra ngoài.
Nhà họ Lâm cũng giống như các hộ dân khác, sau nhà đều có sân vườn riêng. Sân vườn được trồng rất nhiều hoa lá, khi gió thổi qua mùi hương hoa lan tỏa khắp nơi mang lại một cảm giác vò cùng dê chịu.
Hàn Lâm Quân đi đến giữa sân thì dừng lại quay người nhìn cô.
Lâm Sa đứng cách xa hai bước, cô khỏng thoải mái đưa tay che chắn cổ áo khoác, hít một hơi, hỏỉ:”Hàn tổng gặp tỏi có việc gì? Có phải là có sắp xếp công việc gì không?”
Đôi mắt đen láy của Hàn Lâm Quân thoáng lóe lên, nhếch khóe môi: “Tôi làm việc tại trụ sở chính của tập đoàn, còn em làm quản lý nhỏ tại khách sạn Kinh Hoa. Nếu có công việc nào cần phân công thì người ra lệnh cho em cũng không phái là tói.1’
Đúng vậy, giữa họ còn có rất nhiều cấp bậc, cũng không đến lượt cô đối diện trực tiếp với anh.
Lâm Sa cảm thấy bối rối: “Hàn tổng còn có việc gì khác không?”
Hàn Lâm Quân hỏi một cách châm biếm: “Em tính giả vờ không biết chuyện gì xảy ra sao?”
Lâm Sa ngây ngô giả vờ không hiểu hỏi lại: “Chuyện gì?”
Đúng vậy, cỏ giả vờ không biết gì cả… tránh việc bị anh hỏi xem là có ý đồ bất chính với cấp trên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!