Chương 6: Đừng lo về nó
CÔ buột miệng: “Sao kính của tôi lại ờ chồ anh?”
Anh cong mồi, cười như không cười đáp: “Sáng nay tôi tìm thấy nó ở trên giường.”
Lâm Sa:”…”
Cô đột nhiên đưa tay ra định lây, nhưng anh đã nhanh chóng rụt tay về, anh nheo mắt nhìn cô nói: “Trước tiên phải nói cho tôi biết mục đích của em khi leo lên giường của tôi nhân lúc tôi hôn mê đã.”
Lâm Sa đỏ mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ nóỉ:”… Rõ ràng là do anh ép tôi!”
“Tôi ép em?” Anh rõ ràng không tin: “Lúc đó tôi vần đang hỏn mê, sao còn có thể ép em được?”
Lâm Sa xấu hổ: “Làm sao tôi biết được!”
Anh bình tĩnh hỏi lại: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, sau này em định làm gì?”
Lâm Sa mím chặt môi, vẻ mặt khó coi đáp: “Ngài Hàn yên tâm, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, sẽ không quấy rầy anh!”
Anh nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm:
“Cho nên, em định phủi bỏ trách nhiệm với tôi?”
Lâm Sa sửng sốt: “Cái gì?”
Cô không nghe sai đúng không? Anh lên án cô phủi bỏ trách nhiệm với anh? Sao có thể nói chuyện đúng sai lẵn lộn thế này được! Đáng lý… Là anh phủi bỏ trách nhiệm mới đúng chứỉ
Không đúng, nghĩ như thế thì lại hạ thấp bản thân mình quá, ý của cô cũng không phái thế này.
Cô điều chỉnh lại tâm lý một chút, sau đó hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ thoải máỉ, rồi mỉm cười ngọt ngào với anh: “Hàn tổng, chúng ta đều là người trưởng thành cả, tình một đêm… Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra cả rồi, anh không cần đế ý như thế nha…”
Vừa dứt lờỉ, cồ đã nhìn thấy gương mặt anh tối sầm lại, sắc mặt cực kỳ xấu.
Hàn Lâm Quân nghiến răng nghiến lợi: “Tỉnh một đêm? Không cần để ý?”
Trong giây phút đó, Lâm Sa còn tưởng rằng anh thẹn quá hóa giận sẽ ra tay đánh mình, cho nên tim đập thình thịch.
Có nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng,
vốn dĩ sau khi xảy ra loại chuyện này, người có hại thường là phái nữ. Bây giờ cô không khóc không nháo, cũng không quấy rầy anh, vậy anh còn tức giận cái gì? Đúng là khó hiểu!
Vì nghĩ như thế cho nên cô điềm nhiên chỉnh lại kính, sau đấy trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy!”
Vẻ mặt của Hàn Lâm Quân càng trờ nên khó coi, gương mặt anh cứng đờ, giều cợt nói: “Xem ra là do tôi lo lắng quá mức rồi, em vốn không đế ý việc ngủ với ai đúng không?”
Lâm Sa lại càng xấu hồ hơn, ai nói cô không để ý? Thế nhưng chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra, không nên xảy ra cung đã xảy ra rồi, đế ý thì thế nào? Cô còn có thể hy vọng một CEO như anh… Chịu trách nhiệm với mình sao?
Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm trước đây, sau khi tổ chức tiệc rượu tại khách sạn, ngày hôm sau anh sẽ trả phòng và rời đi ngay, hơn nữa còn rất ít khi đặt chân tới nơi này, hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, vậy thì còn bận tâm tới chuyện này làm gì?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!