Chương 7: Có phải sếp đang theo đuổi cậu?
Trong nhà, ba Lâm mẹ Lâm và em trai của Lâm Sa đang tựa vào cửa nghe lén, tuy nhiên, vì Lâm Sa và Hàn Lâm Quân đang nói mấy chuyện mờ ám cho nên giọng nói được đè xuống thấp nhất có thế. Hơn nữa giọng nói lại còn bị tiếng gió lớn át đi cho nên ba người này dù vếnh tai lên cũng không nghe thấy, hơn nữa vì bọn họ đang tập trung nghe lén cho nên không đế ý cô đến gần, mãi tận khi cô đẩy cửa bước vào, ba người bị cánh cửa đụng phải mới há miệng kêu rên.
Lâm Sa giật mình tức giận nói: “Ba mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy? Nghe lén à?”
Mẹ Lám nắm tay cò đi vào trong phòng khách, sau đó khẩn trương hời: “Lâm Sa, con nói gì vớỉ cấp trên vậy?”
Lâm Sa hơi xấu hố: “Chí là… Nói chuyện công việc thôi mẹ à.”
“Chỉ nói chuyện công việc thôi à?” Hiển nhiên mẹ Lâm không tin: “Cồng việc gì mà phải về tận nhà nói chuyện với con?”
“Đúng thế, không phải ngày mai là ngày nghỉ của con sao, có chuyện gì khỏng thế gọi điện thoại được à?” Ba Lâm cũng nói.
Lâm Cẩm giơ ngón tay cái lẻn: “Chị ơi, sếp của chị đẹp trai quá!”
Lâm Sa mắng cậu một câu: ‘Vê phòng chơi game đi!”
Lâm Cẩm bĩu môi: “Không phải bảo em ít chơi game lạì sao?”
Mẹ Lâm đẩy ba Lâm và Lâm cấm ra ra phía ngoài rồi nói: “Đi đi, đi đi, còn đúng đây xem trò vuì cái gì? Tôi là mẹ nó, tôi hỏi nó là được!”
Ba Lâm và Lâm cẩm bị bà đẩy đành hậm hực đi vào.
Mẹ Lâm lôi kéo Lâm Sa trở về phòng, vô cùng phấn khích hỏi: “Lâm Sa, con mau nói thật cho mẹ biết, có phải ông chủ của con đang theo đuổi con khồng?”
Lâm Sa sửng sốt một chút, sau đó cười gượng: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chuyện này sao có thế chứ!”
Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận rằng khi nghĩ tới khả năng này, trái tim cô bất giác đập thình thịch.
Thế nhưng mẹ Lâm lại nói một câu đầy thâm ý: “Nếu là thật thì sao?”
Hàn Lâm Quân gương mặt sa sầm đi ra khỏi nhà họ Lâm, anh vừa bước ra ngoài trợ lý đã nhìn thấy cho nên vội vàng mở đèn flash lên chạy tới chào hỏi: “Hàn tổng.”
Hàn Lâm Quân chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phía trước, thấy tâm trạng anh không tốt, trợ lý cũng không dám nói thêm gì nữa, hai người một trước một sau bước đi.
Đây là một con đường đá rộng ô tỏ khó mà đì vào cho nên trợ lý phải đậu xe ớ ngã tư cách đây mấy trăm mét; bọn họ đi bộ vào đây, cho nên bây giờ cũng phải đỉ bộ ra ngoài.
Hàn Lâm Quân bực bội rút một điếu thuốc, sau đó đưa lên miệng rồi châm lửa, tiếp đó rít một hơi dài.
Ánh lửa bập bùng trong đêm, khói thuốc bị gió thổi bay, ánh đèn flash yếu ớt phản chiếu gương mặt mờ ảo của anh.
Đầu óc anh dần trở nên linh hoạt, anh suy nghĩ một lúc sau đó nghiêng đầu hỏi trợ lý: “Sao cậu lại chắc chắn đêm hôm qua tôi bị hạ thuốc mê?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!