Chương 11: Giải bày với anh
Cô trước hay sau vẫn muốn giải bày hết thảy mục đích của chính mình, cô không che dấu với anh bất cứ chuyện gì ngoài sự tình ba năm trước. Tống Dương Phàm, nụ cười giương cao có chút tự mãn.
"Em hao tâm, ngày đêm nổ lực thì ra đều chính là vì bản thân của em...lúc không có gì trong tay em dựa vào Tân Thời để đi lên, vị trí trưởng phòng giúp em thu lại không biết bao nhiêu đối tác, lẫn khách hàng, nhưng vẫn chưa đủ thoả mãn em...hiện tại đủ trình đủ lực rồi, thì muốn thoái thác rút lui. Tôi bị em lợi dụng em xoay tôi đến quay cuồng, tôi thực sự ngu ngốc trong mắt em!"
Anh tự giễu chính bản thân mình, Doãn Hạ không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ấy, bên ngoài lãnh đạm bao nhiêu thì bên trong tâm kế bấy nhiêu.
***
Đã ba tuần trôi qua, cô và Tống Dương Phàm sống chung một mái nhà, nhưng cảm giác càng lúc càng xa cách lạnh nhạt. Anh từ sáng sớm đã đến công ty, cô thì bận tất bậc với dự án của chính mình.
Thời gian chạm mặt nhau thực sự không có, đến buổi tối anh lại ở thư phòng ngủ cũng không có vào tìm cô.
Hôm nay, là cuối tuần cô quyết dành ra một ngày trở về nhà thăm cha mẹ.
Bắc Kinh, hiện tại đã rơi vào tháng chạp...
Doãn Hạ, thật sự không thích mùa thu qua đi chút nào, bởi vì mùa thu Bắc Kinh thật đẹp, lúc cuối thu, lá vàng lá đỏ thường hay phủ kín cả thành phố. Lúc Doãn Hạ vừa mới đến Bắc Kinh, thích nhất là tản bộ dưới tàng cây ngô đồng hay bạch quả, khi ánh nắng len lỏi qua từng phiến lá vàng óng rọi từ trên cao xuống, sự thích thú này đúng là quà tặng của tạo hóa.
Nhưng vẻ đẹp ấy thường không giữ được lâu, mùa thu ở Bắc Kinh tuyệt đẹp nhưng lại quá ngắn, lúc không để ý thì sẽ qua mùa đông ngay.
Chân vừa dừng trước cửa nhà, cô đã thấy cha đang quét sân, trời lạnh như vậy ngay cả áo ấm ông ấy cũng không mặc.
"Cha, lại như vậy còn quét sân sao?"
Thấy cô ông ấy liền đặt chổi xuống, nét mặt tùy tỵ vì sức khoẻ yếu kém, ông đi đến xoa đầu cô.
"Doãn Hạ, sao đến bây giờ mới về nhà vậy...cha, mẹ, rất nhớ con đó!"
Cô cười hì.
"Công ty rất nhiều việc, con bận đến không có thời gian!"
Ông thấy cô chỉ về có một mình liền hỏi.
"Dương Phàm đâu, nó không về cùng con à?"
"Vâng, anh ấy là tổng giám đốc...làm sao có thời gian được, anh ấy còn bận hơn cả con!"
Ông ấy nghe vậy cũng không nói thêm cái gì, liền kéo cô vào nhà.
"Vào nhà thôi, mẹ con đang ở bếp nấu ăn đấy!"
"Vâng!"
Vừa bước vào bên trong nhà, đã ngửi thấy mùi thức ăn từ trong bếp, Doãn Hạ đi xuống bếp liền chạy đến ôm lấy mẹ cô.
"Mẹ, con về rồi!"
Bà quay lại nhìn cô, cảm giác nhớ nhung khiến khoé mắt bà cũng ướt át vuốt ve gương mặt của Doãn Hạ dịu dàng âu yếm.
"Còn tưởng con sống ở Tống gia sớm đã không muốn trở về nhà rồi!"
Dù nhớ nhung nhưng mẹ cô vẫn không thể không trách móc đứa con gái này.
"Mẹ, con xin lỗi mà!"
Trong đáy mắt cô che dấu điều gì, bà còn có thể không nhìn thấu sao? Bản thân làm mẹ cũng thừa hiểu được suốt ba năm qua, con gái bà chịu không biết bao nhiêu uất ức, ở Tống gia trên dưới cũng chỉ có mỗi Tống Dương Phàm là yêu thương cô. Nhưng việc Doãn Hạ gây ra với Tống Dương Phàm lẫn cả Cố Dựt đều là sự tổn thương, hai người họ không sai, Doãn Hạ cũng không sai Người sai chính là gia đình bà.
"Doãn Hạ, mẹ xin lỗi...đã để con chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, con vì cái gia đình này mà phải trả giá nhiều đến như vậy! Nếu tuổi thân quá thì trở về nhà, ở đây mãi mãi vẫn là nhà của con."
Nước mắt không biết từ lúc nào vì câu nói của mẹ mà tuôn trào xuống má, nội tâm cô ngoài mẹ ra không ai có thể hiểu được.
"Không phải lỗi tại mẹ, là con tự mình muốn trèo cao!"
"Con gái ngốc, mẹ còn không hiểu tính tình của con sao? Dựa vào bằng cấp của con, còn sợ sẽ không có việc làm sao?"
Mẹ cô giúp cô lau đi nước mắt, Doãn Hạ cười.
"Bằng cấp cao nếu không có quan hệ thì cũng chịu thôi, chẳng ai công nhận đến bằng cấp của con cả...cho đến khi con trở thành bà Tống, thì mới có cơ hội chứng minh rằng bản thân có bao nhiêu năng lực!"
Bà hiểu, xã hội này vốn vĩ luôn là như vậy mà.
"Doãn Hạ, mẹ biết Tống Dương Phàm nó là người đàn ông tốt, nếu không tốt nó đã không nâng đỡ gia đình chúng ta đến ngày hôm nay! Con kết hôn với nó cũng hơn ba năm rồi, con và nó cũng nên làm hoà đi đừng cứ lạnh nhạt như vậy, mẹ không yên tâm chút nào."
Mi tâm cô khẽ rũ xuống, bây giờ ngay cả nói chuyện cô và anh cũng không tìm được một điểm chung. Anh không hỏi, cô cũng không phiền giải thích, thế là khoảng cách hai người ngày một xa hơn.
"Mẹ, con và anh ấy sẽ ly hôn chỉ là không sớm thì muộn thôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!