Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ Doãn Hạ cùng anh ra xe, từ xa trông thấy bóng dáng Tiêu Thanh hối hả tay xách những túi quà to đùng đem đến, gương mặt gấp gáp đến mồ hôi nhễ nhải trông rất thảm thương.
Doãn Hạ, có chút sốt sắn liền đi đến hỏi hang.
"Em sao lại chạy đến đây?"
Tiêu Thanh, chưa kịp mở miệng, người đàn ông phía sau đã lên tiếng giải thích.
"Là anh bảo cô ấy chuẩn bị một ít quà mang đến!"
Tiêu Thanh, gật gật đầu đồng tình, sáng sớm cô vốn dĩ có hẹn một người người rất quan trọng, nhưng vừa nhận được cuộc gọi của tổng giám đốc thì liền ba chân bốn cẳng chạy đến đây, bỏ người ta đợi ở đó. Cô làm công ăn lương cho nên vừa nhận được mệnh lệnh của ông chủ, một phút một giây điều không dám trễ nảy.
"Giám đốc, quà của anh cần đây! Nghe anh nói là quà biếu cha mẹ vợ... Nên tôi giúp anh chọn một ít hoa quả sấy khô, nhân sâm, và các loại trà mức, rất thích hợp dùng trong ngày tết!"
Doãn Hạ, nhìn vào túi quà cao cấp, ánh mắt chuyển sắc dần.
"Nhiều thế, anh không cần phải quà cáp như thế đâu?"
Tống Dương Phàm, cười cười, điệu bộ ung dung cầm lấy mấy túi quà trên tay Tiêu Thanh, mở cốp xe liền đặt vào.
"Con rể lần đầu về thăm cha mẹ, cũng không thể đi tay không!"
Doãn Hạ, thấy anh kiên quyết cũng không muốn nói thêm, cô quay sang nhìn Tiêu Thanh một lúc vẻ mặt Doãn Hạ hiện lên vài phần có lỗi.
"Tiêu Thanh, vất vả cho em rồi! Hôm nay là ngày nghỉ... Còn làm phiền đến em!"
Tiêu Thanh, liền xua tay liên tục, miệng cười rạng.
"Không sao? Đó là tránh nhiệm của em, cả công ty cũng chỉ có mỗi em là rãnh rỗi. Nhà em lại ngay trung tâm của thành phố, không giống như mọi người đến tết liền bận rộn trở về quê. Cho nên có gì cần tổng giám đốc cứ căn dặn em!"
Hai mắt Tiêu Thanh chớp chớp không ngừng luyên thuyên...
"Chỉ mong đến cuối năm... Tổng giám đốc có thể suy xét tăng thêm cho em chút hoa hồng!"
Doãn Hạ, buồn cười trước dáng vẻ ham tiền của nữ nhân.
"Được, vấn đề này tôi có thể suy xét!"
Nghe được câu khẳng định của Tống Dương Phàm, Tiêu Thanh như được ban chiếu chỉ vui mừng liền cúi đầu nhanh chóng rời đi, cô biết hiện tại cái người đàn ông bị cô cho leo cây sắc mặt rất khó coi, thậm chí là muốn giết người. Chậm trễ thêm giây phút nào, hậu quả nhất định sẽ rất khó lường.
"Phàm, đường vô nhà của em không đủ để xe anh lọt vào!"
Doãn Hạ, cúi đầu vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
"Xe vào không lọt thì đi bộ vào, anh không có xe máy đâu!"
Người đàn ông làm như là chuyện thường tình, thật ra anh không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu chỉ có Doãn Hạ là tự để trong lòng, cho rằng đó là chuyện hệ trọng.
"Lê xe thôi!"
Thấy Doãn Hạ vẫn chần chờ đứng đó, anh liền nhắc nhở.
"Vâng!"
Xe bắt đầu di chuyển, anh luôn có thói quen tự mình lái xe khi chở cô. Anh là một người đàn ông bận rộn, cô cũng vậy cho nên có vẻ tạo hoá đã tác thành cho cô và anh thực sự rất xứng đôi. Nếu có gì không hợp thì chính là gia cảnh của cô, thực sự không môn đăng hố đối với Tống Gia.
Ánh mắt cô lơ đãng trên chiếc đồng hồ của anh, giữa bàn tay đang nắm tay lái và cổ tay của anh hơi lóe sáng, cô đưa mắt nhìn kỹ, thì ra là đồng hồ Breguet kinh điển, đồng hồ này với dáng vẻ thiết kế bên ngoài đơn giản nhưng sang trọng, và bên trong lại hết sức phức tạp. Cô tin chắc những người đàn ông càng từng trải càng ưa chuộng kiểu dáng đồng hồ thế này. Đồng hồ cũng như con người, khiêm tốn nhưng vẫn lộ được khí chất và thành tựu không ai sánh kịp.
Quả nhiên đem ra so sánh với Doãn Hạ, thì càng cảm thấy thật cách xa.
"Đồng hồ của anh, có thể mua được cả căn nhà của em!"
Ý tứ vô tình đột nhiên thốt ra khỏi miệng, Doãn Hạ có hơi chạnh lòng. Tống Dương Phàm, hiểu được lời nói của cô.
"Đồng hồ này, anh chỉ tùy tiện đeo lên thôi. Cũng không đẹp lắm, anh không thích... Hôm nào em mua tặng cho anh một cái đi!"
Doãn Hạ, không biết lời anh nói có thật không, nhưng cô vẫn nhận lời.
"Được, nhưng mà đợi em làm thêm một năm dồn tiền lại may ra mới đủ mua cho anh một cái đồng hồ!"
Anh điềm tĩnh lái xe, môi không cười nhưng khoé miệng vẫn hơi cong.
"Thẻ anh đưa cho em đâu, anh chưa thấy em dùng đến bao giờ. Cứ dùng thẻ đó mua cho anh là được, chỉ cần đó là đồ em chọn, anh sẽ trân trọng hơn cả báu vật!"
Thẻ anh đưa? Anh không nói thì thôi, nói đến cô liền nhớ ra bản thấy đã quăng ở xó nào rồi, cũng lâu lắm rồi không có nhìn thấy đến. Lương của cô ở Tân Thời cũng rất cao, cho nên tiền của anh cô vốn dĩ không cần xài.
Nương theo ánh nắng, cô quay đầu nhìn anh, đôi môi mỏng của anh khẽ mím, ánh sáng phác họa độ cong phần quai hàm hoàn mỹ, cô đột nhiên cảm thấy trên đời này có lẽ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Tống Dương Phàm luôn lịch thiệp, nhưng giữa lịch thiệp lại hiện lên vẻ xa cách như gần như xa, nhất là đôi mắt kia của anh, rõ ràng là cười đó, nhưng sâu nơi tròng mắt lại ẩn chứa vẻ sâu xa không người nào nắm bắt được.
"Kì thật, anh không cần phải vì em mà đến đây. Dù sao Tống Gia cũng cần anh trở về nhà ăn tết!"
Đèn đỏ bật sáng, chiếc xe từ từ ngừng lại, Tống Dương Phàm nhìn thoáng qua đèn đỏ phía trước, chưa nói gì cả, chỉ cười nhạt, bộ dạng khóe môi khẽ nhếch rất thoải mái.
"Em không cần quá để tâm đến chuyện ở Tống Gia, anh có Tống Gia là nhà chẳng lẽ em thì không sao? Anh đã lâu rồi cũng không đến thăm cha mẹ, anh không muốn biến thành kẻ bất hiếu đâu."
Anh vừa nói vừa cười, anh làm mọi chuyện điều là vì cô. Tống Dương Phàm dụng tâm đối tốt, khiến bản thân cô càng day dứt hơn, sau lần gặp Cố Dựt ngày hôm đó cô đã giữ đúng lời hứa không gặp lại anh ấy lần nào.
"Cảm ơn anh rất nhiều!"
Tống Dương Phàm, quay qua nhìn cô, mảng ánh sáng đỏ hắt vào sườn mặt anh tuấn của anh, anh cứ nhìn cô không chớp mắt như vậy, nhưng vẻ mặt lại không có biểu hiện gì nhiều.
Nhiệt độ trong xe lập tức giảm xuống.
"Sau này, không muốn nghe hai chữ cảm ơn từ miệng em phát ra nữa, anh là chồng em. Chuyện anh làm điều là đương nhiên phải làm, em khách sáo làm gì?"
Dáng vẻ giận dỗi của anh, xem ra cũng rất đẹp trai.
"Vâng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!