“Cái tên này đúng là thực dụng mà!”
Lâm Phi Huyên nhìn theo bóng lưng Tô Lân, không khỏi mắng một câu.
Kế đó, cô ta lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Giang Vũ Tinh.
Về phòng, Tô Lân cũng không nghỉ ngơi mà lấy một khối ngọc bội từ trên người xuống.
Ngọc bội được điêu khắc rất tinh xảo, bên trên còn khắc một con kỳ lân vô cùng sống động.
Lúc Đại sư phụ nhặt được anh, khối ngọc này được đặt trong tã lót của anh, hiển nhiên, nó có liên quan đến bí ẩn về thân thế của Tô Lân.
Khi ở trên núi, bởi vì có tám vị sư phụ ở cạnh, nên Tô Lân cũng không quan tâm đến thân thế của mình.
Nhưng sau đó, bảy vị sư phục lục tục xuống núi, nói rằng muốn đi giải quyết chuyện quan trọng, chỉ còn lại Tứ sư nương và Tô Lân.
Mà bây giờ, Tô Lân cũng đã xuống núi, anh quyết định sẽ điều tra một chút về thân thế của mình.
Đương nhiên, anh không có kỳ tình cảm nào đối với người đã sinh ra mình, anh chỉ làm theo ý của Đại sư phụ mà thôi.
Trước khi rời đi, Đại sư phụ đã nói với Tô Lân rằng nếu có một ngày anh xuống núi, thì nhất định phải điều tra rõ thân thế của mình, việc này vô cùng quan trọng đối với anh vì nó liên quan đến mệnh cách của anh.
“Haiz, Đại sư phụ bảo mình điều tra thân thế, nhưng chỉ với một miếng ngọc bội thì phải tìm thế nào đây, xem ra phải nhờ đến lầu Phong Nguyệt của Tứ sư nương rồi!”
Tô Lân thở dài, lấy ra một tấm lệnh bài.
Trên lệnh bài có khắc một chữ “Nguyệt” bằng bạc.
Đây chính là Phong Nguyệt lệnh mà Tứ sư nương đã cho anh, có thể điều động toàn bộ nguồn lực của lầu Phong Nguyệt.
Theo như Tứ sư nương nói, lầu Phong Nguyệt vốn không chỉ là chốn ăn chơi, mà nó còn thông qua việc các quan to quyền quý thường xuyên ra vào mà xây dựng một mạng lưới tình báo cực lớn.
Không chỉ như thế, nó còn thuộc danh nghĩa của tập đoàn Phong Nguyệt, một trong những doanh nghiệp đứng đầu Long Hạ.
Đương nhiên, mấy thứ này… Tô Lân chỉ được nghe nói, còn cụ thể thế nào thì anh định ngày mai sẽ bớt chút thời gian đi xem thử một chút.
Ngày hôm sau…
Tô Lân đi xuống lầu, lúc này bảo mẫu đã làm xong bữa sáng, Hạ Băng Ngữ và Lâm Phi Huyên đang vừa ăn vừa trò chuyện.
Tô Lân cũng không khách sáo, trực tiếp lấy một phần rồi ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.
“Này, anh thật sự không muốn gia nhập câu lạc bộ võ đạo à?”
Lâm Phi Huyên nhìn Tô Lân và hỏi.
Tối qua, cô ta đã báo lại cho Giang Vũ Tinh về việc Tô Lân từ chối gia nhập câu lạc bộ võ đạo, nhưng anh trai của Vũ Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định, đã giúp thì giúp cho trót, nên anh ta đã nhờ cô ta hỗ trợ thêm lần nữa.
“Tôi sẽ không làm chuyện không có lợi ích!”
Thái độ của Tô Lân rất kiên quyết.
“Gia nhập câu lạc bộ võ đạo à? Đã có chuyện gì vậy?”
Nghe hai người đối thoại, Hạ Băng Ngữ tò mò hỏi.
“Chị Băng Ngữ, là như thế này…”, Lâm Phi Huyên lại thuật lại chuyện ngày hôm qua một lần nữa.
Nghe xong, Hạ Băng Ngữ nhịn không được liếc nhìn Tô Lân: “Không ngờ anh lại hay gặp rắc rối thế đấy, chỉ đến trường một chuyến mà cũng có thể đánh nhau với người Đông Doanh được nữa!”
“Việc này cũng không thể trách anh, là do đám người Đông Doanh kia quá kiêu ngạo mà thôi, anh đành phải ra tay để dạy dỗ bọn họ một chút!”, Tô Lân nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Hạ Băng Ngữ không nói gì thêm, bởi vì cô cũng chán ghét người Đông Doanh giống như vậy.
Chẳng mấy chốc, Hạ Băng Ngữ đã dùng xong bữa sáng và đi làm.
“Tô Lân, anh chắc chắn không tham gia câu lạc bộ võ đạo à?”
“Chủ tịch của chúng tôi nói nếu như anh đồng ý thì anh ấy có thể tặng vị trí chủ tịch cho anh đấy!”, dùng điểm tâm xong, Lâm Phi Huyên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!