“Mày cho rằng tao không dám giết mày ư?” Lý Trạch Vũ bỗng nâng cao ngữ khí. Sau khi anh dứt lời, toàn quân Tàng Nam tất cả đều nhìn anh chằm chằm.
Còn binh sĩ Hổ Khiếu cũng đồng thời vào tư thế chuẩn bị, trăm khẩu đài pháo nhắm chuẩn binh sĩ quân khu Tàng Nam.
Chỉ cần Lý Trạch Vũ hiệu lệnh một tiếng, bọn họ tuyệt đối nắm chắc trước. khi mấy ngàn quân sĩ Tàng Nam kịp phản kích đã bị tiêu diệt trước.
“Tiêu tướng quân! Chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Tiêu tướng quân, bọn họ đều là chiến sĩ biên cương, năng lực tác chiến cực mạnh, hơn nữa vũ khí của bọn họ cũng tiên tiến hơn chúng ta, sợ rằng chúng ta không phải là đối thủ của bọn họI”
“Tiêu tướng quân, theo tôi thấy hay là trình báo lên cấp trên trước, tránh...” “Toàn bộ im miệng hết cho tôi!” Tiêu Thiến Thu quát lạnh ngắt lời bọn họ.
Sau đó cô ta lập tức lại nhìn về phía Lý Trạch Vũ: “Tao không tin mày dám giết tao...”
“Vếu vếu!”
Liên tiếp hai cây ngân châm từ trong tay Lý Trạch Vũ bắn ra, chuẩn xác. không sai xiên vào cổ họng của Tiêu Thiến Thu.
“Khu!”
'Từ trong miệng cô ta phun ra một ngụm máu tươi! “Tiêu tướng quân!”
“Tiêu tướng quân...”
Quân khu Tàng Nam lập tức rối loạn lên.
"Liều mạng với bọn chúng!"
“Ẩm bùm bùm..”
Tiếng súng, tiếng đạn pháo điếc tai nhức óc.
Tiêu Thiến Thu ngã xuống mặt đất nhưng không hề khiếp sợ cái chết, khóe miệng còn hiện lên nụ cười mơ hồ.
“Xetl"
Một dáng người xuất hiện trước mặt cô ta.
“Giờ mày còn cảm thấy ông đây không dám giết mày nữa không?”
Giọng điệu Lý Trạch Vũ rét lạnh chất vấn nói.
“Không... Không sao, dù gì... Mày cũng chết chắc rồi!”
Tiêu Thiến Thu đứt quãng khó khăn mở miệng nói.
Lý Trạch Vũ ngồi xổm trước mắt cô ta cười lạnh nói: “Khi xuống dưới đó nhớ giải thích với Khương Mộ Bạch, ông đây đã cho mày cơ hội, là tự mày không biết quý trọng!”
Tiêu thiến thu hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nhưng ý cưới trên môi lại càng đậm.
Từ đầu đến cuối cô ta không có ý định có thể tự tay giết chết Lý Trạch Vũ, hết thảy tất cả chỉ là vì muốn dẫn dụ người phía sau cô ta, sau đó là bức ép anh phải ra tay với binh sĩ.
Cứ như vậy Lý Trạch Vũ khó mà thoát được kiếp nạn này, cô ta đã có thể trả thù thay người trong lòng của mình.
“À tao quên nói với mày một chuyện.”
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một cái bổ sung nói: “Ông đây có kim bài miễn tử, đừng nói là ra tay với binh sĩ Tàng Nam, dù cho có hủy diệt cả quân khu 'Tàng Nam cũng không ai dám động tới tao!”
Kim bài miễn tử? Lúc tắt thở, Tiêu Thiến Thu bỗng trợn tròng hai mắt, hình như là nhớ ra điều gì, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Binh sĩ Tàng Nam tuy là phát động công kích trước, nhưng năng lực tác chiến so với Hổ Khiếu không chỉ cách xa một xíu.
Khai hỏa chiến đấu không đến mười mấy phút, binh sĩ Tàng Nam chết ít nhất cũng hơn hai ngàn người, Hổ Khiếu quân hoàn toàn áp đảo tàn sát.
Thế là, dưới sự khuyên can và cam đoan của Lý Trạch Vũ, toàn quân Tàng Nam đều buông vũ khí xuống.
Tắc Bắc. Bản mặt già của Hách Liên Vô Tình dữ tợn, có thể thấy giờ lão ta đang rất giận.
Mà người đang quỳ trên mặt đất Tả Trung Nhân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Trung Nhân, chẳng lế ngươi không có lời giải thích nào với bổn tọa ư?”
Hách Liên Vô Tình không giận tự uy mà nói.
“Sư phụ... Đệ tử... Đệ tử cũng không ngờ sẽ như vậy!”
Sắc mặt Tả Trung Nhân khó coi hơn cả nuốt phải ruồi.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Yêu Cơ bên cạnh cười nói: “Kỳ chủ Tả trêu đùa Thánh Vương, chẳng lẽ một câu 'Không ngờ đến thì có thể lắp kiếm cho qua ư?”
“Yêu Cơ, bà đừng có ngâm máu phun người, tôi khi nào dám trêu đùa sư phụ?”
Tả Trung Nhân không kìm được giận chất vấn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!