Yori chết rồi nhưng sự rối loạn của nước Mỹ vẫn chưa dừng lại, với lại đã có hơn năm triệu người dân tham gia kháng nghị.
Chỉ cần trời vừa sáng, ở thành phố nào cũng có thể thấy đội biểu tình. Áp lực triệt để cho Nhà Trắng.
Hai cơ quan lập pháp ra phán quyết cuối cùng, trong vòng ba ngày nếu không thể bình ổn sự kiện lần này, cả bốn người bọn họ sẽ phải về hưu sớm.
“Lão già khốn kiếp này, nếu không phải ông ta dẫn đám quái vật đó tiến vào, thì làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này!”
Dineo hận không thể đào xác Yori lên mà đánh.
Elif nhún vai, nói: “Lúc này cậu có oán giận cũng vô dụng, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết đi!”
“Còn giải quyết như nào nữa?” Một quan chức buông tay, chứng tỏ sự bất lực của bản thân.
Một quan chức khác cũng tỏ thái độ, nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để về hưu sớm rồi.”
Hai người dường như hoàn toàn mất đi niềm tin, không có cách nào thu dọn tình hình rối rắm như hiện nay.
“Rầm!”
Elif bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn: “Chuyện này để tôi xử lý.” “Ông định xử lý như nào?”
Dineo tò mò hỏi.
Suy ngẫm một lát, Elif trầm giọng đáp: “Tôi sẽ tự mình đi tìm Gutian nói chuyện.”
“Đây quả thực là biện pháp duy nhất, nhưng đi gặp lão quái vật đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm...”
“Chứ còn gì nữa!”
Elif nhíu chặt mày, ngắt lời: “Bây giờ chỉ có thể thử một lần!”
Ánh mắt của ba người còn lại lập tức thay đổi, tràn đầy kính nể nhìn về phía Elif.
Nhưng bọn họ không thể nào ngờ được, trong lòng Elif đang vui như nở hoa.
Một khi ông ta có thể làm dịu được sự kiện lần này, thì đấy sẽ là công lao vô cùng to lớn. Đến nhiệm kì tiếp theo, ông ta có khả năng vẫn sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này, trở thành Chủ tịch Đại hội đồng đầu tiên nhậm chức liên tiếp ba nhiệm kì trong lịch sử nước Mỹ.
Nghĩ vậy, ông ta lại cảm thấy may mắn khi hợp tác với Quân Đế, nếu không thì giờ có khi ông ta cũng phải về hưu giống như Bruce, hoặc sợ tội tự sát như Yori.
Vào đêm đó.
Dưới sự hộ tống của hàng ngàn binh sĩ, Elif đi đến trước một tòa biệt thự ở Gogazhi.
“Mọi người chờ ở đây đi, tự tôi đi vào là được rồi.” Elif quyết định vào đó một mình.
Naloni lập tức khuyên ngăn: “Chủ tịch Đại hội đồng, làm vậy sẽ rất nguy hiểm, tôi không thể để ngài vào đó một mình được.”
“Thế cậu đi cùng tôi đi?” Elif đề nghị. “g”
Miệng Naloni khẽ nhếch lên, liên tục lắc đầu nói: “Không không không, tôi không dám!”
“Vậy cậu ý kiến cái quái gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!