Đảo Thiên Đường.
Biết Lý Trạch Vũ tới, Cung Vô Địch đích thân dẫn theo con gái là Cung Nghê Thường
Cung Nghê Thường đi đón tiếp.
"Lý thiếu hiệp!"
"Lý thiếu hiệp!"
"Chào Cung đảo chủ, chào người đẹp!"
Lý Trạch Vũ chào hỏi vài câu với hai cha con Cung Vô Địch xong thì được dẫn vào trong chủ đường.
Hầu nữ bưng ra vài tách trà Long Tỉnh loại hảo hạng.
"Nếu năm ngoái không nhờ Lý thiếu hiệp chữa khỏi hỏa độc cho tôi thì chỉ sợ năm nay tôi và cậu không có cơ hội gặp được nhau rồi."
Trong lời nói của Cung Vô Địch còn mang theo lòng biết ơn.
Lý Trạch Vũ không những chữa khỏi hỏa độc trong người ông ta mà còn dẫn đầu xông vào Thiên Quan, giúp ông ta tra ra được kẻ phản bội luôn ẩn náu bên cạnh mình!
"Cung đảo chủ khách sáo quá."
Lý Trạch Vũ không ra vẻ, trái lại còn biểu đạt cảm xúc trong lòng ra: "Hành y cứu giúp người là trách nhiệm và thói quen người hành nghề y chúng tôi."
"Lý thiếu hiệp, cậu rất đỉnh!" Cung Vô Địch giơ ngón tay cái lên.
Tuy rằng Cung Nghê Thường đứng cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt khi nhìn Lý Trạch Vũ lại tràn ngập kính trọng.
Sau vài câu chào hỏi, Cung Vô Địch ra lệnh cho thuộc hạ của mình đi chuẩn bị một bữa tiệc tối phong phú.
Thịnh tình khó chối, Lý Trạch Vũ đành phải cung kính không bằng tuân mệnh. "Nghê Thường, mau mời Lý thiếu hiệp thêm vài ly đi." Cung Vô Địch nháy mắt với con gái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Nghê Thường đỏ bừng, sau đó nâng ly lên nói: "Lý thiếu hiệp, tôi mời anh một ly."
Lý Trạch Vũ không từ chối ai, bèn uống một hơi cạn sạch ly rượu. "Tửu lượng của Lý thiếu hiệp tốt quá, nào, để tôi mời cậu một ly nữa."
Cung Vô Địch lại nghênh đón, dường như không muốn để Lý Trạch Vũ có cơ hội nghỉ ngơi.
Cụng ly mời rượu qua lại liên tục. Lúc này Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường đã ngà ngà say, còn đại đương gia lại bình thường như thể không có gì.
"Lý thiếu hiệp, cậu cảm thấy con bé Nghê Thường này thế nào?" Cung Vô Địch ôn hòa hỏi một câu.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, hình như vừa đoán được ý của ông ta.
Đúng như đã đoán.
Cung Vô Địch mượn men rượu nói lời trong lòng: "Con bé Nghê Thường này được người ta công nhận đẹp nhất võ lâm, không biết Lý thiếu hiệp cảm thấy thế nào?"
Ông đây không phải Nguyên Phương, chỉ có thể dùng mắt nhìn thôi!
"Ánh mắt mọi người sáng như sao, cô Cung xứng đáng là người đẹp nhất võ lâm.
Lý Trạch Vũ sợ ông ta lại lắm nhảm về đề tài này, bèn đổi chủ đề sang hướng khác: "Cung đảo chủ, hôm nay tôi tới đảo Thiên Đường là vì chuyện khác."
Điều này dù là Cung Vô Địch hay Cung Nghê Thường đều có thể đoán ra, họ chỉ không biết tại sao Lý Trạch Vũ lại đột ngột tới thăm.
Cung Vô Địch nâng tay ra hiệu mời, rồi nói: "Lý thiếu hiệp có gì cứ nói, đừng ngại. Nơi này không có người ngoài."
"Vậy tôi không thừa nước đục thả câu nữa."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!