Cung Nghê Thường như ngồi trong đống lửa. Cô ấy nghĩ rằng Lý Trạch Vũ
Lý Trạch Vũ
sẽ trả thù, nhưng không ngờ cuộc trả thù sẽ đến đến nhanh như vậy, nhanh đến mức hai cha con cô ấy còn chưa nghĩ ra cách đối phố.
“Tam đại thánh địa, các đại phái trong võ lâm, nghe nói còn có binh sĩ với súng ống đầy đủ, ngay cả xe tăng và máy bay đều có...”
Người đàn ông đang bẩm báo thấy ánh mắt Cung Vô Địch trống rỗng, có khả năng bị nhồi máu não bất cứ lúc nào, thế là hắn ta không dám nói tiếp.
Cung Nghê Thường đỡ cha cô ấy dậy, nói: “Cha ơi, tới nước này thì chỉ có thể giao đồ ra.”
Dĩ nhiên có rất nhiều người hướng tới việc trường sinh bất lão, thế nhưng nếu mạng sống mà cũng không có thì mọi thứ đều là phù du.
“Không được!”
Cung Vô Địch lấy lại tinh thần, thái độ kiên định lạ thường: “Phải liều mạng với bọn họ, đảo Thiên Đường chúng ta đứng vững mấy trăm năm nên không dễ bị bắt nạt như vậy!”
Cho dù đối phương có nhiều người, cao thủ nhiều như mây, nhưng nơi này là địa bàn của ông ta, dựa vào việc hiểu rõ hoàn cảnh địa lý để tự tay sắp xếp huyền cơ cho bọn họ, trên đời này bất kỳ thế lực nào cũng khỏi phải nghĩ đến việc tuỳ. tiện gặm cục xương này.
“Cha, chúng ta đấu không lại Lý Trạch Vũ.”
Cung Nghê Thường còn muốn khuyên ngăn.
Cung Vô Địch khoát tay ngăn cản nói: “Ý cha đã quyết, Nghê Thường con đừng nói nữa.”
"ôi. Cung Nghê Thường thở dài, đột nhiên cảm thấy biết vậy chẳng làm.
Nếu như tối hôm qua cô ấy đưa Cốt Cầm cho Lý Trạch Vũ thì sẽ không xảy ra tình trạng như vậy.
“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người trong đảo hãy sẵn sàng cho trận chiến, giết chết toàn bộ những người muốn lên đảo cho tôi!”
Cung Vô Địch thể hiện thái độ hống hách.
Vì hướng tới 'Trường sinh bất lãơ, ông ta có ý chí mạnh mẽ để bẻ tay anh hùng thiên hạ.
“Âm ầm!” Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Sắc mặt Cung Vô Địch bất ngờ thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì? Động đất à?”
“Đảo chủ!”
Một người đàn ông trẻ tuổi chạy vào trong, ôm quyền bẩm báo: “Có người ném bom vào đảo chúng ta...”
“Âm ầm! Ầm ầm...
Hắn ta còn chưa dứt lời thì tiếng nổ vang lên liên tục.
Trên đảo Thiên Đường có không ít phụ nữ và trẻ nhỏ, bọn họ mới thấy chiến tranh ở trên TV, đây là lần đầu tiên bọn họ trải qua chuyện này trong hiện thực.
“Nghe nói minh chủ võ lâm dẫn người muốn san bằng đảo Thiên Đường của chúng ta.”
“Tại sao hán lại làm như vậy với chúng ta?”
“Không biết, nghe nói đảo chủ lấy đồ của người ta...” Trong phút chốc mọi người ở trên đảo đều bàng hoàng. Trong thời gian đó.
Trên sông Thương Lan có mười mấy du thuyền cỡ lớn đang trôi nổi, mỗi chiếc du thuyền đều chật ních võ lâm nhân sĩ.
Lý Trạch Vũ dẫn đầu đứng trên boong tàu, dùng kính viễn vọng quan sát tình hình trên đảo.
“Thiếu chủ, dựa theo lời dặn dò của ngài, tay đại bác của chúng ta không tấn công người trên đảo, chỉ là ném bom lên mấy tòa nhà kiến trúc.”
Tăng Thiết Ngưu tới bẩm báo.
Lý Trạch Vũ đặt ống nhòm xuống, gật đầu phân phó: “Dừng ném bom trước, chờ mệnh lệnh của tôi.”
Tằng Thiết Ngưu rời khỏi boong thuyền.
Lúc này Bạch Tố Y đi tới: “Lý sư huynh, vì sao anh không nổ bom tiếp?” “Mục đích của tôi không phải giết người.”
Lý Trạch Vũ cũng không quay đầu lại đáp.
Từ trước đến nay Bạch Tố Y đều bất hòa với Cung Nghê Thường, điều này cũng không phải là bí mật gì trong giới võ lâm.
Khi cô ấy nghe người ta nói Lý Trạch Vũ muốn san bằng đảo Thiên Đường, thế là xung phong nhận việc muốn tự mình dẫn dắt đội ngũ.
“Chờ một chút!”
Lý Trạch Vũ đột nhiên xoay người lại, kinh ngạc nhìn Bạch Tố Y: “Cô vừa mới gọi tôi là gì?”
“Lý... Lý sư huynh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!