Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Nhạc Huy

Chương 265: Kế hoạch của Nhạc Huy

“Nhạc Huy, Ngọc Đình, ông ngoại muốn xin lỗi hai cháu”.

“Thật sự xin lỗi, nhà họ Vương ở cái Giang Châu này quen làm hoàng đế địa phương. Mấy năm nay hưởng phúc quen rồi nên không xem ai ra gì. Ông già đầu rồi nên cũng hơi hồ đồ, lúc trước đã đối xử không công bằng với hai đứa”.

“Hi vọng hai đứa không tính toán những hiềm khích lúc trước, đừng xa lánh nhà họ Vương chúng ta”.

Trong đại sảnh, Vương Côn hơi cúi đầu như đứa trẻ làm chuyện sai trái, trịnh trọng xin lỗi gia đình Trần Ngọc Đình.

Đám người Vương Hạc Niên cũng cúi đầu, mặt mày biến sắc. Sự tồn tại của nhà họ Vương như chúa đất Giang Châu, cũng là một đại gia tộc tiếng tăm lẫy lừng ở Giang Kiên. Nhà họ Vương chưa từng cúi đầu trước ai, ông cụ cũng chưa hề cúi đầu hạ giọng xin lỗi ai như thế này.

Nhưng bây giờ đối mặt với Nhạc Huy, toàn bộ người nhà họ Vương đều đã cúi đầu.

Thấy ông cụ như vậy, vợ chồng Vương Lệ cũng mềm lòng, ngại ngùng đáp:

“Bố, bố không cần phải như này đâu, Nhạc Huy đã tha thứ cho chúng ta rồi”.

“Đúng thế ông ngoại, chuyện lúc trước cứ cho nó qua đi”, thấy bộ dạng của Vương Côn, Trần Ngọc Đình cũng nhẹ dạ bỏ qua mọi chuyện mà nhà họ Vương đã làm trước đây.

“Không, xin lỗi cũng không thể bày tỏ được thành ý”, Vương Côn lắc đầu thở dài: “Quả thực nhà họ Vương đã sống sung sướng quá lâu rồi, nếu không phải hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy thì sao ông có thể tỉnh ngộ ra chứ”.

“Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù chúng ta không gặp Nhạc Huy thì người tiếp theo xử lý chỉnh đốn nhà họ Vương sẽ không mềm lòng như vậy. Đến lúc đó nhà họ Vương chúng ta sẽ cầu xin ai đây?”

Cặp mắt Vương Côn đỏ bừng, có thể thấy trải qua sự việc lần này thực sự đã khiến ông ta tỉnh ngộ ra nhiều thứ.

Nhạc Huy cũng không phải là người không nói lý lẽ, nhưng thấy vậy cũng phải mềm lòng.

“Ông à, cháu thấy được thành ý của ông rồi. Như Ngọc Đình đã nói, chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi ạ. Dù sao là người một nhà, cũng không thù sâu oán nặng gì, Nhạc Huy cháu sẽ không tính toán, càng không để bụng đâu”.

“Được, được, được!”, Vương Côn xấu hổ nhưng cũng mỉm cười, nhìn đám người nhà họ Vương: “Nhìn thấy cả rồi chứ, đây mới gọi là người có tâm, mới là người làm được việc lớn, nhà họ Vương chúng ta quá ích kỷ rồi. Mọi người nhìn mà học hỏi người ta chút đi”.

“Vâng, thưa ông…”, mọi người và cả mấy ông chú đều gật đầu sám hối.

“Nhạc Huy, khó khăn lắm cháu mới đến Giang Châu một chuyến, chi bằng ở lại mấy ngày nữa đi?”, Vương Côn nhìn Nhạc Huy và nói với giọng điệu thân thiết.

Nhạc Huy gật đầu, nhẹ nhàng cười đáp:

“Cháu và Ngọc Đình vẫn chưa vội về thế đâu ạ, vốn cũng định ở lại mấy ngày”.

“Cháu còn chuyện quan trọng ở Giang Châu cần giải quyết, hôm nay đến cũng có chuyện muốn bàn bạc với mọi người”.

Đám người nhà họ Vương nghe xong ai cũng tò mò nhìn Nhạc Huy.

“Chuyện gì vậy, quan trọng lắm sao?”, Vương Côn ngạc nhiên nhìn anh.

“Vâng ạ, chuyện này chắc sẽ liên quan đến sự phát triển và hướng đi tương lai của nhà họ Vương”, Nhạc Huy bưng ly trà đáp.

Mọi người nghe xong càng kinh ngạc hơn.

Chỉ nghe Nhạc Huy từ từ nói:

“Không giấu gì mọi người, lần này ông Ngụy Trường Canh đến tìm cháu là để bàn chuyện liên quan đến sự phát triển kinh tế của tỉnh Giang Kiên”.

“Cháu đã đầu tư cho ông ấy một trăm triệu tệ, hi vọng ông ấy giúp cháu triệu tập tất cả người có tiếng tăm của Giang Kiên, hai mươi nhà doanh nhân hàng đầu trong mỗi thành phố đến Giang Châu”.

Nhạc Huy chưa nói xong, cả đại sảnh đã vang lên tiếng thảng thốt. Vợ chồng Vương Lệ như ngồi trên đống lửa, ngạc nhiên suýt nữa ngã xuống ghế.

Một trăm triệu? Một trăm triệu là số tiền lớn đến mức nào, với thực lực hiện nay của họ Vương cũng rất khó kiếm ra vốn lưu động một trăm triệu trong thời gian ngắn như vậy.

“Cháu… cháu quyên góp một trăm triệu cho ông Ngụy ư?”

Vương Hạc Niên trố cả mắt, trong lòng oán trách Nhạc Huy tại sao không quyên góp cho nhà họ Vương ông ta, nếu nhà họ Vương ông ta có một trăm triệu này thì không biết nó có thể đẻ ra được mấy trăm triệu khác!

Đứa trẻ này thiển cận sao, sao lại đưa tiền cho người ngoài như thế!

Vương Côn cũng nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt khó hiểu, hai tay run rẩy.

“Đây không phải là trọng điểm”, thấy mọi người kích động như thế, Nhạc Huy đan hai tay tiếp tục nói: “Việc cháu muốn nói với mọi người là về cuộc gặp mặt hai ngày sau, sẽ có những nhà doanh nhân nổi tiếng, những nhà lãnh đạo cấp cao của đại gia tộc đến tham dự”.

 

“Cháu đã thành lập hiệp hội, lấy tên là hiệp hội kinh doanh Huy Hành, hi vọng thâu tóm được các nhà doanh nhân có thực lực trên toàn quốc đến tham gia, cùng cháu xây dựng nên một đế quốc thương nghiệp lớn nhất cả nước!” Vừa dứt lời, đại sảnh bỗng như chết lặng. Những lời của Nhạc Huy đã vượt ra khỏi phạm vi nhận biết và suy nghĩ của những người có mặt ở đây. Những gì bọn họ tự hào chỉ là mọi thứ của nhà họ Vương. nhung nhà họ Vương cũng chỉ có một ít tên tuổi ở tỉnh Giang Kiên mà thôi. Nếu so sánh với thành phố Thiên Hải thì tốt không đủ để người ta ngước nhìn, chứ đừng nói đến những đô thị quốc tế như thủ đô, Kim Lăng, Thanh Hải, Cảng Đảo. Cho dù so sánh với Giang Bắc thì địa thế Giang Kiên vẫn không sánh tuổi, nhà họ Vương càng không xứng để những người giàu có ở Giang Bắc ngước nhìn. Vì thể hiệp hội lớn mang tính toàn quốc mà Nhạc Huy vừa nhắc đến là những gì bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ, cũng là thứ không dám tưởng tượng. “Muốn thành lập một hiệp hội không phải là một chuyện đơn giản, ông chỉ biết hiệp hội mang tính địa phương, thế là đã lớn rồi. Một hiệp hội lớn mang tính toàn quốc, cái này… vốn không thể thực hiện được nhỉ?”

Cả đại sảnh cũng chỉ có Vương Côn hiểu biết sâu rộng, lõi đời, lúc đó ông ta có thể bình luận được hai câu.

Với ông ta thì hoài bão và ước vọng của Nhạc Huy lại là điều khiến ông ta thích thú và kinh ngạc. Nhưng ước vọng có lúc không phải dễ dàng thực hiện được, thậm chí nó khác biệt rất nhiều so với thực tế.

“Cháu biết, muốn thực hiện được thực sự rất khó, không dễ dàng, là cả một công trình lớn”, Nhạc Huy gật đầu, than thở: “Thực ra kế hoạch này cháu đã nghĩ đến từ hai năm trước, nhưng lúc đó còn nhỏ, chưa trải đời nhiều”.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận