Chương 77: Vậy mà hai người họ đã ở bên nhau rồi
“Nhược Hà, Nhược Hà cậu đừng kích động! Nếu nội dung video là thật mà bây giờ cậu qua đó tìm hai người họ, chẳng phải khiến mọi người đều khó xử sao?”
Tào Tâm Di hơi hoảng hốt, cô ta thấy Liễu Nhược Hà cố chấp muốn đi tìm Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy, mà cô ta có làm thế nào cũng không ngăn được.
Tào Tâm Di luôn nghĩ rằng, nội dung đoạn video đó là Nhạc Huy đưa Trần Ngọc Đình đã say đến khách sạn, không lâu sau đó Nhạc Huy rời khỏi khách sạn. Thế nên Nhạc Huy không thuê phòng với Trần Ngọc Đình, hơn nữa Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình cũng không ở bên nhau.
Vừa nãy Liễu Nhược Hà gọi cho Nhạc Huy, Liễu Nhược Hà cho rằng Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đã ở bên nhau. Nhưng Tào Tâm Di nghĩ chắc chắn Nhạc Huy đang họp ở công ty, vì nội dung video là giả, sao anh có thể ở cùng với Trần Ngọc Đình được chứ?
Nếu bây giờ Liễu Nhược Hà nhất định phải đi, vậy chẳng phải cho Nhạc Huy cơ hội nói rõ mọi chuyện sao? Đến lúc đó chắc chắn Trần Ngọc Đình cũng hết sức phủ nhận. Với tính cách của Liễu Nhược Hà nhất định sẽ tin Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình. Vậy chẳng phải cô ta gửi video này vô ích rồi sao?
Thế nên cô ta vẫn cố khuyên Liễu Nhược Hà đừng đi tìm họ, nhưng Liễu Nhược Hà đang vô cùng tức giận, hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên của cô ta.
“Khó xử? Lúc bọn họ ở cùng nhau có từng nghĩ Liễu Nhược Hà mình sẽ khó xử không?”
“Họ đang muốn chơi đùa mình, sỉ nhục mình!”
Liễu Nhược Hà kích động vừa khóc vừa nói.
“Bây giờ chắc chắn Nhạc Huy không ở trong công ty, anh ấy đang ở cùng Trần Ngọc Đình, mình có chìa khóa nhà Trần Ngọc Đình, mình nhất định phải qua đó xem!”
Liễu Nhược Hà dứt lời liền bắt một chiếc taxi, Tào Tâm Di biết mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô ta không khỏi cảm thấy tự trách bản thân thiếu kiên nhẫn, nếu cô ta có thể lên kế hoạch bài bản trước thì sẽ không phải đối phó với tình huống xảy ra đột ngột này.
Cô ta bị biệt thự của Nhạc Huy làm cho hoa mắt, không suy nghĩ đến những chi tiết nhỏ này.
Thế nên cô ta chỉ có thể đi theo Liễu Nhược Hà, mong mọi chuyện sẽ diễn ra như ý muốn của cô ta. Sau khi Liễu Nhược Hà lên xe, cô ta cũng vội lên theo, đi đến nhà Trần Ngọc Đình với Liễu Nhược Hà.
Liễu Nhược Hà không gõ cửa mà lấy chìa khóa nhà Trần Ngọc Đình ra mở cửa.
Sau khi bước vào cửa, hình như không có ai trong nhà. Ở cửa có hai đôi dép, một là của nữ, còn… một đôi của nam.
Tâm trạng Liễu Nhược Hà phức tạp xông vào phòng ngủ, bắt đầu cẩn thận tìm dấu vết Nhạc Huy từng ở đây với Trần Ngọc Đình.
Cô bỗng phát hiện trên tủ đầu giường có vài gói đồ ăn vặt nhập khẩu, Liễu Nhược Hà thường thấy mấy gói đồ ăn vặt này khi cô ở nhà Nhạc Huy, giống hệt với đồ ở nhà Nhạc Huy. Nhạc Huy từng nói với cô mấy món ăn vặt này do chị An Nhã gửi từ nước ngoài về, trong nước không bán mấy loại này.
“Họ… quả nhiên họ ở với nhau!”
Liễu Nhược Hà bật khóc, mềm nhũn trên mặt đất.
Tào Tâm Di thấy vậy lập tức ngây người, cô ta vội chạy đến đỡ Liễu Nhược Hà và hỏi:
“Sao vậy, cậu phát hiện được gì à?”
Liễu Nhược Hà chỉ vào mấy gói đồ ăn vặt đó, nghẹn ngào nói:
“Trần Ngọc Đình không bao giờ ăn vặt, lúc đi mua sắm với mình, cậu ấy không hề nếm thử một miếng bánh ngọt nào. Vì cậu ấy nói ăn mấy thứ này sẽ mập, hơn nữa mình từng thấy mấy món đồ ăn vặt này ở nhà Nhạc Huy, anh ấy nói trong nước không bán mấy thứ này, sao Trần Ngọc Đình lại có nó?”
“Đây là của anh ấy! Là của anh ấy!”
Liễu Nhược Hà suy sụp hét lên, ôm đầu khóc.
“Hả?”
Tào Tâm Di hoàn toàn sửng sốt khi nghe thấy vậy, cô ta chưa kịp tiếp nhận thông tin.
Không biết có phải Liễu Nhược Hà bị đả kích hay không, cô lại chạy đến xem xét thùng rác và phát hiện có một hộp bánh ngọt ăn không hết bên trong, kích động nói:
“Trần Ngọc Đình không ăn bánh ngọt, hơn nữa đây còn là bánh ngọt vị xoài. Cậu ấy bị dị ứng với xoài, nhưng Nhạc Huy lại rất thích ăn cái này!”
Tào Tâm Di thấy vậy ngây người tại chỗ, không nói được câu nào.
Cô ta chỉ muốn vu oan Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình mà thôi… lẽ nào hai người này thật sự lén lút qua lại sao?
Liễu Nhược Hà xem xét thùng rác xong lại chạy đến tủ quần áo, trong tủ quần áo đều là quần áo và đồ lót của Trần Ngọc Đình. Nhưng trong đó có một bộ đồ vest nam rất bắt mắt.
Liễu Nhược Hà lấy bộ đồ đó ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó đột nhiên phát ra tiếng cười cực kì đáng sợ.
Tiếng cười này giống tiếng cười của người đã suy sụp đến cực độ, dọa Tào Tâm Di nổi hết cả da gà, giọng nói run rẩy:
“Nhược Hà, lại… lại sao nữa vậy?”
Liễu Nhược Hà cười xong rồi lại khóc nói:
“Bộ đồ vest này là Nhạc Huy tìm nhà thiết kế nước ngoài để thiết kế riêng, anh ấy có vài bộ như vậy. Trên thế giới chỉ có anh ấy mới có đồ vest kiểu này, mình vẫn còn nhận ra logo bên trên!”
“Họ thật sự đang ở bên nhau, ha ha! Đúng là đang ở bên nhau!”
Liễu Nhược Hà vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.
Tào Tâm Di nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, cô ta nhìn cả căn phòng với ánh mắt không thể tin nổi.
Vốn dĩ cô ta muốn vu oan hai người họ nhưng không ngờ hành vi của cô ta là không cần thiết, Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy… thật sự ở bên nhau, chứng cứ rõ ràng!
“Chuyện… chuyện này”.
Nhất thời Tào Tâm Di cũng vô cùng hoảng sợ.
Liễu Nhược Hà ngồi dưới đất khóc rất lâu, Tào Tâm Di đi đến an ủi cô nói:
“Nhược Hà, cậu đừng kích động, không tốt cho sức khỏe”.
“Cậu định sẽ thế nào?”
Dường như Liễu Nhược Hà đã khóc đủ rồi, ảm đạm nói:
“Mình muốn ba mặt một lời, mình muốn hỏi… hỏi tại sao hai tên khốn này lại đối xử với mình như vậy!”
“Mình muốn hỏi Trần Ngọc Đình, hỏi Nhạc Huy, tại sao họ lại không biết xấu hổ như vậy!”
Trần Ngọc Đình là chị em tốt của cô nhưng lại cướp đi người đàn ông của cô. Nhạc Huy là người đàn ông của cô thế mà lại ngủ với chị em tốt của cô, khoảng thời gian này, Nhạc Huy thể hiện anh rất yêu cô, luyến tiếc cô.
Bây giờ nghĩ lại, Liễu Nhược Hà chỉ cảm thấy nực cười, vừa giả tạo vừa buồn nôn.
“Nhưng họ sẽ thừa nhận sao? Hơn nữa, bây giờ cậu tìm họ ở đâu, Nhạc Huy đã khóa máy, bây giờ cậu đi tìm Ngọc Đình với bộ dạng này, chắc chắn cậu ấy sẽ có cảnh giác”, Tào Tâm Di nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!