Chương 102: Tội của các người, không thể tha thứ
Dù đó có là ai đi chăng nữa, khi đã nghe thấy tiếng kêu cứu, Lâm Bình sẽ không bỏ ngoài tai.
Dù cho bây giờ anh đã xuất ngũ, cũng đã nắm giữ Thiên Sơn. Nhưng cốt cách từ trong xương tủy vẫn vĩnh viễn không thay đổi.
Lâm Bình không còn ung dung tản bộ như trước nữa, thân hình anh bỗng động, anh dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía có tiếng kêu cứu.
Sau khi tới gần đó, Lâm Bình nhìn thấy ba tên côn đồ đầu xanh đầu đỏ đang bịt miệng một cô gái, rồi kéo cô gái ấy vào trong chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng.
Cô gái đó mặc một chiếc quần jeans ngắn với áo sơ mi trắng, lúc này, cô đang không ngừng đá đá hai chân trắng như tuyết, giãy dụa chống cự.
Mà vài cái cúc áo sơ mi trong lúc bị xô đẩy đã rơi ra, để lộ phong cảnh bên trong.
Chỉ là dù cô gái này có phản kháng mạnh mẽ tới mức nào vẫn không thể chống lại được ba tên côn đồ trẻ tuổi khoẻ khoắn, không thể tránh thoát nổi.
Lúc này, miệng cô gái đã bị bịt kín, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không lọt ra được, gương mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng lên vì tuyệt vọng! “Mẹ kiếp, đêm nay may mắn thật đấy, bắt được con hàng ngon lành như vậy, chắc phê phải biết đây!” "Là tạo phát hiện ra nó đầu tiên, cho tạo chơi trước!” “Mày tới trước cái rằm, lát nữa chơi oẳn tù tì, ai thắng thằng đó lên đầu tiên!”
Trên gương mặt ba tên côn đồ lúc này là nụ cười hưng phấn vô cùng khả ố.
Sắp lôi được cô gái kia vào trong xe, ba tên này càng phấn khích hơn.
Đoạn đường này vốn vô cùng hẻo lánh, lại thêm đêm đã khuya, rất ít người đi qua đây, cho dù có đi qua cũng tăng tốc độ bước chân rồi lảng tránh, sợ chuốc phải phiền phức vào người.
Bọn họ có thể nói là không hề cố kỵ. “Buông cô ấy ra!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang vọng bên tai ba tên côn đồ.
Trong giọng nói để lộ ra ý lạnh khiến người ta phải khiếp sợ.
Ba người kia giật mình mà run lên.
Nhưng ngay sau đó, ba tên đó phản ứng lại, một người trong số đó nhuộm tóc vàng, vẻ mặt bướng bỉnh quay người lại, móc từ trong túi ra một con dao sắc, nhìn Lâm Bình với vẻ mặt dữ tợn: “Sao thế, thằng ranh này, mày ăn no rỗi việc quản cả chuyện của người khác à? Chán sống rồi phải không?” "Lập tức cút ngay cho ông, đừng có quấy rầy chuyện vui của ông mày, nếu không, đêm nay ông phế mày ngay tại đây!” Thanh niên tóc vàng nói với vẻ hung hãn.
Lâm Bình nhìn cậu ta, trong ánh mắt lạnh như băng loé lên một tia sát khí. “Động tay động chân với phụ nữ đúng là loại khốn nạn!”
Giọng nói của Lâm Bình càng lạnh như khối băng. Sau đó, anh bước từng bước một về phía cậu thanh niên tóc vàng kia. “Mày muốn làm gì?” Tên tóc vàng thấy Lâm Bình không hề sợ hãi, cũng không có ý định chạy trốn, trong mắt loé lên vẻ sững sờ. “Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, cút mau lên, nếu không đừng trách tạo không khách khí!” Tên tóc vàng lại quát lần nữa. “Tiếc là tạo không cho chúng mày cơ hội đầu... bởi vì tội của chúng mày, không thể tha thứ!”
Lâm Bình lạnh giọng nói.
Anh rất ít khi bừng bừng lửa giận như bây giờ.
Cho dù trước đây bị vu oan giá hoạ ở thị trấn Lộc Sơn, Lâm Bình vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện như vậy, anh thực sự nổi giận rồi!
Vừa dứt lời nói, Lâm Bình trực tiếp tung ra một cú đấm. “Phụt!”
Trong chớp mắt, tên côn đồ tóc vàng phun ra một ngụm máu tươi, chịu một cú đấm mà như thể vừa bị một chiếc ô tô chạy nhanh đâm vào người, hắn ta ngã bay ra ngoài, người đập vào chiếc ô tô màu trắng.
Chiếc xe bị phần đầu hắn đập vào lõm một mảng.
Sau đó, tên tóc vàng trượt dần xuống đất.
Xương sườn trước ngực bị gãy gần hết.
Vẻ mặt tên tóc vàng vô cùng đau đớn, không ngừng kêu rên.
Hai tên đồng bọn kia thấy vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nhưng vì ban nãy tên tóc vàng chặn mất ánh mắt của hai người nên hai người không hề biết vì sao tên tóc vàng lại bay ra ngoài, đều cho rằng Lâm Bình sử dụng thủ đoạn mờ ám gì đó. “Mày dám chõ mõm vào chuyện của tụi tao đúng là tìm chết mà!” “Còn dám làm anh em tao bị thương, hôm nay ông đây làm cho mày tàn phế mới thôi!”
Lúc này, hai tên đó hất cô gái kia ra, lập tức rút con dao ngắn ra vọt về phía Lâm Bình.
Lâm Bình không nhiều lời thêm nữa.
Lúc này đây, Lâm Bình vẫn chưa biết nên dùng sức mạnh tinh thần hay dùng từng cú đấm để xử lí hai tên kia.
Bỗng bóng dáng của anh xông lên.
Anh dùng chân quét ngang với tốc độ nhanh như tia chớp, đá vào lưng một trong hai tên đó.
Răng rắc!
Lập tức có tiếng xương gãy truyền tới.
Tên côn đồ đó bay thẳng xuống đất, cũng đập vào thân xe, làm vỡ cửa kính xe, rồi ngã xuống đất.
Biết chúng chỉ là hạng bình thường, Lâm Bình khống chế tốt sức lực, một cú đó không khiến tên kia đột tử, cũng không ngất xỉu mà chỉ có sự đau đớn vô biên bao trùm lên hắn. Ủng hộ team chúng mình bằng cá*ch theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Từng tràng tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết vang lên.
Tên côn đồ còn lại thấy vậy thì nuốt một ngụm nước bọt.
Khi tên tóc vàng bay ra ngoài, hắn không biết Lâm Bình đã ra tay thể nào, nhưng chiêu vừa nãy của Lâm Bình hắn nhìn rất rõ ràng.
Lúc này còn lại tên xăm đầy người, hắn ta lập tức chạy trốn, biết rằng hôm nay đã đụng phải cao thủ rồi, với thân thủ của hắn đương nhiên không thể đánh lại người ta.
Nhưng mà khi tên xăm mình chạy trốn thì bóng dáng Lâm Bình cũng biến mất theo, tốc độ nhanh tới mức chỉ lưu lại bóng trên không trung, bước đi như đạp trên gió nhẹ, xuất hiện trước mặt tên xăm mình.
Lại thêm một chiêu nữa tung ra như mang theo sức nặng ngàn cân.
Rồi cuối cùng, tên xăm mình này cũng bay ra ngoài. Xương sườn gãy hết, ngũ tạng tổn thương.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, Lâm Bình nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Ai còn dám kêu thêm một tiếng thì tự mình lĩnh lấy hậu quả!”
Vừa dứt lời, một tiếng “vù” xé gió truyền tới
Ba con dao của ba tên côn đồ lấy ra ban nãy trong chớp mắt đã rơi vào vị trí giữa hai chân, cắm thẳng xuống mặt đất.
Cách chỗ nguy hiểm đó chỉ có một chút.
Trên thân dao còn không ngừng run rẩy.
Cho dù cách một khoảng, ba tên đó cũng có thể cảm nhận được xúc cảm trên thân con dao lạnh như băng.
Ba tên côn đồ lập tức bị doạ sợ tới mức tè ra quần. “Anh hùng tha mạng! “Đại ca tha mạng!”
Sau khi bị doạ tới mức tè ra quần, ba tên đó cố nén sự đau đớn, cho dù có đau cũng không dám thốt lên một tiếng kêu.
Chỉ có thể cầu xin tha mạng!
Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng như băng của Lâm Bình, ba tên đó lập tức ngậm miệng, không dám xin tha nữa.
Đau tới mức mặt méo bệch cũng không dám nhúc nhích. “Cô không sao chứ?”
Tới bây giờ Lâm Bình mới nhìn về phía cô gái kia.
Lúc này cô gái đó mới kịp hoàn hồn, giữ chặt lấy quần áo tả tơi của mình, dáng vẻ yếu ớt, trên gương mặt đầy sự cảm kích: “Chàng trai này, thật cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh ở đây, sợ rằng đêm nay tôi sẽ...” Vừa nói, trong mắt cô gái dâng lên ảnh lệ, rồi từng hàng nước mắt rơi xuống.
Chỉ là nói được nửa câu, cô gái có gương mặt tiều tuy nhưng không giấu nổi những đường nét tinh xảo bỗng ngây ngẩn cả người. “Lâm Bình sao?”
Cô gái gọi ra tên của Lâm Bình, có chút nửa tin nửa ngờ.