“Ừ, chỉ còn một roi cuối cùng, nợ nần của chúng ta sẽ coi như thanh toán xong hết, nếu anh chịu được một roi cuối cùng này thì tôi sẽ để anh đi.”
Lâm Bình thản nhiên nói.
“ Anh Bình, vạn lần không thể thả hắn đi…”
Ở bên cạnh, thấy Lâm Bình có ý định thả cho Đan Bưu rời đi, Ngô Thiên Bằng ngay lập tức mở miệng nói.
Nhưng mà, Ngô Thiên Bằng còn chưa nói xong lời, Lâm Bình lại bắt đầu quật một roi tới.
Một roi đánh ra và dừng lại ngay trước mặt Ngô Thiên Bằng.
“Bành.”
Trong phút chốc, tiếng nổ như dưa hấu vỡ vang lên trong không gian.
“…” Những lời Ngô Thiên Bằng còn chưa nói xong, liền trực tiếp bị cắm chặt trong cổ họng, không thể nào phát ra âm thanh được nữa.
Anh ta chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn vào cái xác không có đầu của Đan Bưu rồi thất thần một lát.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Ngô Thiên Bằng đã lấy lại phản ứng.
“Anh, anh Bình, ít nhiều cũng nhờ có anh, nếu không thì tôi đã mất mạng dưới tay của Đan Bưu rồi.”
Lúc này, Ngô Thiên Bằng tiến đến chỗ Lâm Bình và ngỏ lời cảm ơn.
“Tôi và Đan Bưu vốn là có mối thù, cứu anh chẳng qua là thuận tay mà làm thôi, không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
Lâm Bình thản nhiên nói.
"Anh Bình đây là nói gì vậy, ân cứu mạng, suốt đời khó quên.”
Ngô Thiên Bằng ngày lúc này lại nói.
“Đúng rồi, anh Bình, sau khi tôi đi vào mảnh không gian không tên này, lần lượt gặp được một ít người, bởi vì thực lực của tôi cực mạnh nên bọn họ đều vì tự bảo vệ mình nên đã chủ động đi theo tôi, để độ an toàn cao hơn.
Tại trong không gian không tên này, ai cũng không biết được là sẽ phát sinh điều gì, cho nên tôi cũng lựa chọn đồng hành cùng bọn họ, nói không chừng bọn họ cũng có thời điểm có ích.
Chúng tôi tìm kiếm suốt dọc đường, may mà còn có chút vận may, trong đống quặng sắt chồng chất lên nhau như thế, mà chúng tôi vẫn phát hiện được khối thần ngân thanh kim này.
Nhưng mà chúng tôi vừa kiếm được thì liền đụng phải Đan Bưu, nên mới xảy ra đánh nhau, đáng tiếc tôi không thể chờ thắng được đám gia tộc Nam Cung kia, ngoài tôi ra, những người khác ở bên tôi đều đã bị giết chết hết rồi.”
"Anh Bình, ơn cứu mạng của anh tôi không thể báo được, chỉ có khối đá thần ngân thanh kim này, anh Bình cũng biết rõ giá trị của nó chứ, toàn thân lão Ngô tôi cũng chỉ có khối thần ngân thanh kim này là trân quý nhất thôi. Lúc này tôi xin lấy khối thần ngân thanh kim đến báo đáp ơn cứu mạng của anh Bình.”
Dứt lời.
Ngô Thiên Bằng chủ động đưa khối thần ngân thanh kim kia cho Lâm Bình.
“Được.”
Lâm Bình gật gật đầu, anh cũng không có tỏ ra khách khí nữa. Trực tiếp nhận lấy thần ngân thanh kim kia.
Thần ngân thanh kim, nghe được cái tên này, Lâm Bình liền cảm thấy rất có thể nó có cùng cấp bậc với khoáng thạch đạo văn hoàng kim.
Hẳn là đều là dùng để đúc thần khí, thậm chí còn là nguyên liệu cơ bản cần dùng đến để đúc ra các nguyên liệu kim loại đặc thù khác.
Nhìn thấy Lâm Bình nhận lấy,trên mặt Ngô Thiên Bằng mới lộ ra vẻ thoải mái.
Thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Bình, tôi vốn định cùng anh Bình kết bạn mà đi chung, nhưng mà… anh Bình chắc cũng biết, ở chỗ này tồn tại rất là nhiều cơ duyên, nếu như tôi và anh Bình đi chung mà gặp được bảo vật thì cũng không dám tranh gianh với người có thực lực như anh Bình. Nhưng mà nếu đã vô tìnhrơi vào bên trong mảnh không gian vô danh này, tôi cũng mong có thể có chút thu hoạch, cho nên, tôi vẫn muốn đi thử may mắn một chút, trước hết muốn nói lời tạm biệt anh Bình, mong rằng anh Bình đừng trách.”
Sau đó, Ngô Thiên Bằng lại mở miệng nói với Lâm Bình.
Vẻ mặt cũng mang theo sự cung kính.
“Không sai, nếu đã đi tới nơi đây rồi thì ai cũng muốn có được một ít thu hoạch, nếu anh và tôi đã đi cùng một đường thì giả sử thật sự gặp được bảo bối, tôi cũng không thể vô duyên vô cớ mà tặng cho anh được.”
“Huống chi, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, tôi cứu anh một mạng, anh cũng đã đưa cho tôi thần ngân thanh kim rồi nên là từ nay về sau chúng ta coi như không ai nợ ai điều gì cả.”
“Như vậy tạm biệt ở đây, đường ai nấy đi không hề dính dáng gì nhau, vậy mới là tốt nhất.”
Sau khi nhận được thần ngân thanh kim của đối phương, Lâm Bình cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước.
Thái độ đối với Ngô Thiên Bằng cũng trở nên nhiệt tình hơn một ít.
Sự thay đổi thái độ trước sau này cũng làm cho trong lòng Ngô Thiên Bằng an tâm hơn một chút.
“Ơn cứu mạng của anh Bình, tôi sẽ vĩnh viễn không quên, nếu có duyên gặp lại lần nữa, anh Bình có gì cần dặn dò, tôi có chết cũng nhất định không từ chối.”
"Anh Bình, tạm biệt.”
Ngô Thiên Bằng cũng có chút hảo sảng, chắp tay với Lâm Bình, tràn đầy vẻ cảm kích.
Sau đó anh ta xoay người rời đi.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Ngô Thiên Bằng quay người lại, đoản kiếm Tu La cũng bỗng nhiên xuất hiện, giống như Tu La đoạt mệnh, trong nháy mắt xuyên thấu đầu của Ngô Thiên Bằng.
“Vì... Vì sao chứ?”
Trước khi Ngô Thiên Bằng mất đi ý thức, anh ta dùng hết toàn lực xoay người nhìn Lâm Bình với vẻ không cam lòng.
“Nếu anh thẳng thắn thành thật một chút, thì sao tôi phải giết anh cơ chứ.”
“Đáng tiếc, anh che giấu đi thân phận của chính mình. Chỉ cần để anh đi khỏi đây, rất có thể sẽ nói tin tức trên người tôi có thần ngân thanh kim cho người nhà họ Ngô biết.”
“Đến lúc đó, chỉ sợ là nhà họ Ngô cũng sẽ tới làm phiền tôi.”
“Nói không chừng tin tức tôi giết chết Đan Bưu cũng sẽ bị truyền đi.”
Lâm Bình đứng kế bên thi thể của Ngô Thiên Bằng, thản nhiên nói.
Thân thể của Ngô Thiên Bằng hơi hơi rung động một chút, một tia ý thức còn sót lại của anh ta đã tràn ngập hối hận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!