“Các gia tộc đó đang làm gì?”
Lâm Bình đánh hơi được mùi vị khác thường.
Gã Thần Cảnh bị Lâm Bình bắt được thấy Lâm Bình chỉ tò mò thắc mắc thôi chứ không muốn làm khó gã thì trong lòng thầm thấy vui mừng.
Xem ra Chân Thần Cảnh đại nhân này không phải là người của gia tộc Nam Cung, nếu không khi gặp phải mỏ nô chạy trốn của gia tộc Nam Cung như gã thì đương nhiên không thể không hành động gì được.
Lúc này, gã mới vội vàng thuật lại chi tiết: “Tôi chỉ thấy gia tộc Nam Cung và người của nhà họ Ngô, hình... hình như họ phát hiện ra một thổ dân ở đây nên muốn bắt người đó, nhưng lại bị đối phương giết ngược lại vài người trong số họ rồi người đó chạy trốn, vì thế họ đang trên đường đuổi bắt, đồng thời cũng đang triệu tập nhân công muốn cản đối phương lại, quyết bắt bằng được người kia.”
“Thổ dân?”
Lâm Bình hơi sững sờ.
Ở đây còn có thổ dân sao?
“Tốt lắm, anh có thể đi rồi.”
Sau khi nắm rõ tin tức, Lâm Bình thả đối phương ra.
Gã Thần Cảnh thấy Lâm Bình dễ dàng cho gã đi như vậy thì gương mặt gã nhanh chóng thể hiện sự may mắn khi được sống sót sau tai nạn.
Sau khi chắp tay thi lễ với Lâm Bình, gã sử dụng toàn bộ sức mạnh vội vàng bỏ trốn mất dạng.
Lâm Bình vội vã đi theo hướng đó.
Anh cũng muốn làm rõ rốt cuộc trong không gian này đã xảy ra chuyện gì, tại sao lần dị biến này lại dẫn đến mỏ quặng bị sập?
Nếu có thổ dân, đương nhiên Lâm Bình cũng muốn đến góp vui một chút.
Lâm Bình chạy thật nhanh, trong thoáng chốc anh đã chạy hơn ba mươi cây số.
Đến lúc này, Lâm Bình bắt đầu phát hiện vài người của thế gia rồi.
Anh dễ dàng nhận ra những người này.
Vì tất cả người của đại gia tộc, đặc biệt những người đang canh giữ quanh mỏ quặng đều mặc trang phục giống nhau.
Tương tự thủ vệ của mỏ cổ Thái Khư, những người canh phòng ở đây đều mặc khôi giáp của riêng gia tộc Nam Cung.
Lâm Bình che giấu hơi thở, tìm được một người có vóc dáng tương tự với anh đang đứng riêng lẻ và mặc trang phục Thần Cảnh màu bạc thì ra tay đánh lén.
Sau khi giết chết đối phương, anh cởi quần áo của người nọ ra.
Sau đó anh mặc vào người mình.
Đồng thời, Lâm Bình cũng dịch dung mặt mũi của mình thành chính người kia.
Từ dấu hiệu phục thị màu bạc Lâm Bình biết kẻ mặc trang phục màu bạc này là thủ vệ của mỏ quặng Tinh Lam Cổ thuộc về nhà họ Hoắc - một trong những gia tộc ở biên giới Thương Lan.
Sau đó, Lâm Bình lại dùng ngọc nặc tức che giấu tu vi thật sự của mình để bản thân không bị lộ tu vi Thần Cảnh.
Hơi thở của anh liền trở nên tương tự với người vừa nãy Lâm Bình đã giết chết.
“Người anh em, xin lỗi cậu, chỉ có thể trách số cậu không may thôi.”
Làm xong mọi việc, Lâm Bình mới hủy thi diệt tích thủ vệ Thần Cảnh xúi quẩy kia của nhà họ Hoắc.
Sau đó, từ phía xa Lâm Bình đã bắt đầu cảm nhận được tất cả hơi thở đang dao động.
“Có thế lực của ba bên.”
Khi Lâm Bình đi khoảng năm sáu cây số thì Lâm Bình nhận ra nhóm người đông đảo đằng kia rồi.
Dựa theo phục thị và những phe cánh ở đó thì tổng cộng có ba phe phái.
Trong đó, đương nhiên có một phe màu bạc của nhà họ Hoắc, tương tự Lâm Bình cũng nhận ra hai phe khác, trong đó một phe là người của gia tộc Nam Cung, không cần ai giới thiệu Lâm Bình cũng có thể nhận ra.
Phe thứ ba chính là của nhà họ Ngô.
“Nam Cung Tiên Nhi không có ở đây, được đấy.”
Lâm Bình nhìn nhóm người của gia tộc Nam Cung, mặc dù trong đó có vài người là nữ nhưng Lâm Bình không thấy Nam Cung Tiên Nhi đâu cả.
Điều này khiến Lâm Bình cảm thấy khá yên tâm.
Dù sao, Lâm Bình cũng hơi kiêng dè Nam Cung Tiên Nhi vì Lâm Bình nghi ngờ có thể Nam Cung Tiên Nhi có ngọc cốt.
Ngoài ra, Nam Cung Tiên Nhi đã giao đấu với anh rồi nên sẽ khá nhạy cảm, vì vậy nếu Nam Cung Tiên Nhi ở đây thì xác suất Lâm Bình bị bại lộ thân phận sẽ cao hơn hẳn.
Ở đây không có Thần Vương, cho dù thân phận bị bại lộ, vả lại Lâm Bình cũng không sợ nhưng cuối cùng nó sẽ ảnh hưởng đến hành động mai sau của anh.
“Người dẫn đầu gia tộc Nam Cung ở kia là Nam Cung Thanh Huyền, tu vi hậu kỳ Chân Thần!”
“Còn người dẫn đầu phe nhà họ Hoắc chỉ ở cảnh giới hậu kỳ Chân Thần mà thôi.”
“Chỉ có người dẫn đầu của nhà họ Ngô là đỉnh phong Chân Thần.”
Lâm Bình sờ mũi, mỉm cười một cách kì dị, kẻ họ Ngô mà anh giết cứ luôn là đỉnh phong Chân Thần duy nhất ở đây, hơn nữa còn là nhà họ Ngô.
Nhưng cũng may, không ai biết Ngô Thiên Bằng đã bị giết.
Vả lại, anh không giả làm người của nhà họ Ngô nên không cần phải chạm mặt với đỉnh phong Chân Thần của nhà họ Ngô kia, nếu thế sẽ có nguy cơ bị gã đoán được lớp ngụy trang của mình lắm.
Lâm Bình giả vờ mình mình nhìn thấy đại quân hùng hậu nên vội vàng chạy nhanh tới trận doanh của nhà họ Hoắc.
Thế nhưng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!