“Trần Tĩnh?”
Lâm Bình lên tiếng, trong giọng nói cũng có sự bất ngờ. Lúc trước, khi anh nghe được tiếng kêu cứu cũng cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, nhưng khi đó anh không thể nhớ ra đó là ai.
Lúc này nhìn thấy gương mặt cô gái ấy, Lâm Bình mới nhớ lại, đó là bạn học cấp ba của anh, còn từng ngồi cùng bàn với nhau một học kì. Trong trí nhớ của anh, đây là một bạn nữ dịu dàng, điềm đạm. “Đúng là cậu rồi, Lâm Bình!” “Là tôi đây." Lâm Bình gật đầu, trong lòng cũng thấy vui mừng khi gặp lại bạn học năm xưa.
Đôi mắt đẹp của Trần Tĩnh mở to, vẫn còn đọng ảnh lệ, trong giọng nói còn mang theo sự sợ hãi, nhưng cũng có chút may mắn: "Lâm Bình, cảm ơn cậu nhiều, may mà có cậu ở đây!”
Nếu như không có Lâm Bình ở đây, e rằng tối nay cô đã bị ba tên côn đồ kia chà đạp.
Nếu chuyện như vậy xảy ra, cô không còn mặt mũi mà sống tiếp nữa. "Đã không sao hết rồi, cậu đừng lo lắng... Lâm Bình an úi.
Hai người hàn huyện vài câu mà dường như quên mất ba tên côn đồ nằm la liệt xung quanh, vẻ mặt trắng bệch, cả người co giật.
Sau đó, Lâm Bình lại dặn dò: “Về sau nếu về nhà muộn như vậy, tốt nhất cậu nên bắt xe về, hoặc tìm một người bạn đáng tin cậy mà đi cùng, nếu không thân gái một mình giữa đêm thật quá nguy hiểm!”
Vì phép lịch sự, Lâm Bình không hỏi cô vì sao muộn như vậy rồi mới về nhà, mà chỉ nhắc nhở.
Đó là chuyện riêng của Trần Tĩnh, huống gì, Lâm Bình có thể nhìn ra vẻ mặt tiều tuỵ của cô, có lẽ cô không được hạnh phúc lắm, nên đương nhiên anh không bởi móc chuyện riêng tư của người ta ra làm gì. “Tôi biết rồi.” Trần Tĩnh đồng ý, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Chỉ là trong lòng cô đang dâng lên sự bi thương vô han.
Cô về nhà muộn như vậy là do sau khi tan làm, đi làm thêm một công việc bán thời gian.
Đương nhiên cô biết, một cô gái đi ngoài đường một mình lúc trời khuya thế này là rất nguy hiểm, nhưng cô không còn cách nào nữa, ngày nào cũng bắt xe thì quá đắt đỏ. “Nhà cậu ở đâu vậy? Tôi đưa cậu về nhà.” Lâm Bình nói.
Anh cũng không có chuyện gì phải làm, đúng lúc gặp Trần Tĩnh xảy ra chuyện như vậy, nếu lại để cô về một mình, Lâm Bình cũng không yên tâm. “Nhà tôi ở phía trước, đi khoảng mười phút là tới, không cần phiền cậu đâu.” Trần Tĩnh có chút ngượng ngùng. “May quá, cũng tiện đường mà.” Lâm Bình cười nói. “Vậy làm phiền cậu rồi!”. Trần Tĩnh nhỏ giọng đáp.
Cô không biết Lâm Bình là tiện đường thật hay cố ý nói vậy để đưa cô về nhà, nhưng nếu Lâm Bình đã nói như thế, cô cũng không tiện từ chối nữa, hơn nữa, bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. “Ban đêm khí trời lạnh rồi, cậu mặc áo của tôi vào đi.” Bỗng Lâm Bình cởi áo gió bên ngoài ra đưa cho Trần Tĩnh. “Không... không cần vậy đâu.” Trần Tĩnh cắn cắn đôi môi đỏ như cánh hoa, đưa tay muốn đẩy lại chiếc áo về cho Lâm Bình.
Nhưng bởi vì rời tay đi nên mấy chiếc cúc áo lại văng ra ngoài, suýt chút nữa là lại lộ hàng.
Trần Tĩnh lập tức thu tay lại, kéo áo thật chặt, chỉnh trang cả người cho ổn thoả
Trên gương mặt của cô lập tức ửng hồng.
Trần Tĩnh bỗng hiểu rõ, Lâm Bình cởi áo khoác ra đưa cho cô, nào có phải do trời đêm lạnh lẽo, mà là sợ cô lộ hàng. Tamlinh247.vn trang we*b cập nhật nhanh nhất
Lúc này, Trần Tĩnh thanh thanh cổ họng, nói với vẻ ngượng ngùng: “Cảm ơn cậu.
Sau đó, cô nhận lấy áo Lâm Bình đưa tới, quay người đưa lưng về phía Lâm Bình mặc áo khoác vào, kéo khoá lên thật cao.
Sau khi xác nhận không còn hở hang gì nữa, cô mới quay người lại nhìn Lâm Bình.
Mà lúc này để tránh đi, Lâm Bình đã quay sang nhìn ba tên côn đồ. “Bọn họ phải xử lí như thế nào bây giờ?”
Lúc này, Trần Tĩnh mới nhớ tới ba tên côn đồ đang cố nén cơn đau tới mức mặt mũi tái nhợt.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Tĩnh và Lâm Bình đang chĩa về hướng ba người bọn họ, ba tên côn đồ lập tức run rẩy toàn thân, nhất là khi nhìn vào mắt Lâm Bình, tràn đầy sợ hãi. “Cầu xin anh thả chúng tôi đi mà, chúng tôi không dám tái phạm nữa đâu... “Về sau nhất định chúng tôi sẽ thay đổi, sống cho đàng hoàng... “Nếu tôi còn làm chuyện xấu nữa thì ra ngoài bị sét đánh chết, đi đường bị ô tô đụng chết, đẻ con ra không
CÓ
Ba tên côn đồ liên tục cầu xin, không ngừng thề thốt. “Nếu còn tái phạm thì chịu trừng phạt đi!” Lâm Bình nhìn ba tên này, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói thản nhiên.
Sau đó, ở nơi mà Trần Tĩnh không thấy được, anh phất tay, bỗng ba con dao đang cắm gần ba tên côn đồ kia như thể bị điều khiển, bay lên nằm gọn trong tay Lâm Bình.
Sau đó, dưới ánh nhìn hoảng sợ của ba tên côn đồ, ba con dao không những không mảy may làm tổn thương gì tới Lâm Bình mà cả lưỡi dao, chuôi dao đều tan thành từng mảnh vụn nhỏ trong tay Lâm Bình, mảnh vụn rơi đầy đất.