Lâm Bình vừa quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy hai luồng ánh sáng, từ xa bay tới trong nháy mắt, nhanh đến mức Lâm Bình chỉ có thể mơ hồ thấy được hai bóng người.
Đến tận khi hai người kia đến chỗ thành cổ, đứng lại ổn định một chỗ.
Tại thời điểm này, tất cả mọi người không dám nhìn thẳng vào hai vị thần vương kia.
Ngay cả Lâm Bình cũng cảm thấy mắt mình đau nhức, giống như người thường, nhìn chằm chằm vào mặt trời, rất chói mắt, nếu cố nhìn vào thì chỉ có thể càng khiến mắt bị đau.
Hơn nữa, nhìn hai vị thần không chỉ khiến họ cảm thấy chói mắt, mà còn làm cho bản thân mình tràn đầy năng lượng và khí huyết, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
"Đây có phải là sức mạnh của thần vương sao?"
Lâm Bình hơi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bình gặp phải tình huống này.
Ngay cả khi anh còn là thần cảnh, lúc quan sát chân thần cũng không có cảm giác thế này.
Tuy nhiên, cho dù vậy thì Lâm Bình vẫn phân biệt được trong hai vị thần vương này có một người là nam và một người là nữ.
Nam thần vương mặc đồ trắng, còn nữ thần vương mặc một bộ đồ màu xanh.
Tuy nhiên, những gì Lâm Bình nhìn thấy chỉ giới hạn ở đó, anh không thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của hai vị thần vương mới xuất hiện này.
Tất nhiên, để không khiến hai vị thần vương bất mãn với mình, Lâm Bình không cố gắng tìm hiểu nhiều.
Nhưng ngay sau đó, hai vị thần vương đã chủ động giảm sức mạnh của họ đi.
Cảm giác bị áp bức bao trùm mọi người dần biến mất.
"Đó là Đông Bá Vương, và Kỳ Vương!"
Khi cảm giác sự áp bức biến mất, ngay sau đó một cường giả đã nhận ra danh tính của hai vị thần.
"Gia tộc Nam Cung kính chào Đông Bá Vương, kính chào Kỳ Vương!"
Nam Cung Thịnh ngay lập tức tiến lên nói, trên gương mặt anh ta là vẻ kính trọng.
"Gia tộc Ngô kính chào Đông Bá Vương, kính chào Kỳ Vương!"
Ngô Vũ Hải cũng nói theo.
Sau đó, mười gia tộc lớn và ba vùng đất cổ đều đi về hướng của hai vị thần vương mới đến và chắp tay chào hỏi.
"Đông Bá Vương?"
"Đó có phải là vị thần vương của gia tộc Đông Bá, một trong mười gia tộc lớn nhất biên giới Thương Lan không?”
Trong lòng Lâm Bình nghi ngờ.
Đồng thời, ánh mắt của Lâm Bình cũng nhìn về phía Đông Bá Vương bên kia.
Quả nhiên anh thấy những người trong gia tộc Đông Bá gần như không giấu được niềm vui trên khuôn mặt. Họ nhìn Đông Bá Vương với ảnh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ, giống như fan hâm mộ gặp được thần tượng của mình vậy.
Lúc này, Lâm Bình biết rằng suy đoán của mình xem ra là không hề sai.
Nhưng đối với Kỳ Vương, tức là vị nữ thần vương mặc đồ xanh kia, Lâm Bình không thể phán đoán và đánh giá được thân phận của người đó.
Dù sao trong mười đại gia tộc của biên giới Thương Lan cũng không có nhà nào họ Kỳ cả.
"Diệp Hiên, vị Kỳ Vương đó, không phải là thần vương của biên giới Thương Lan à?”
Lâm Bình bí mật truyền âm hỏi Diệp Hiên.
"Không, Kỳ Vương là thần vương đại nhân ở biên giới do Hoang Châu mời đến!”
Diệp Hiên trả lời câu hỏi của Lâm Bình.
Nhưng sau khi trả lời, Diệp Hiên còn dùng ánh mắt ra hiệu để cho Lâm Bình chú ý là nhất định không được có lời lẽ bất kính nào với người này.
Nếu không, ngay cả khi họ là chân thần, nhưng những lời họ truyền âm cho nhau cũng có thể bị thần vương chặn lại và nghe thấy.
Lâm Bình gật đầu.
Lúc này, Đông Bá Vương và Kỳ Vương đang đứng trên không trung, cả hai đều không nói chuyện, trong mắt họ dường như đang nổi lên ánh sáng sắc bén, họ đang quan sát thành cổ phía trước.
"Kỳ Vương, cô có thấy gì không?"
Đông Bá Vương khẽ cau mày, mắt vẫn nhìn về hướng thành cổ, lớn tiếng hỏi.
"Tôi không thể nhìn thấu được, nhưng trực giác nói cho tôi biết rằng có nguy hiểm trong tòa thành cổ này."
Kỳ Vương khẽ cau mày, giọng điệu khá nặng nề.
"Nhưng nếu chúng ta đã ở đây thì nhất định phải làm cho rõ ràng, không thể lưu lại hậu họa ở đây được.”
Đông Bá Vương cũng nói với giọng trầm trầm.
Mặc dù hai người không truyền âm mà mở miệng nói chuyện với nhau, nhưng âm thanh của họ cũng chỉ có hai người nghe thấy, những người khác không thể nghe thấy tiếng nói của họ.
"Đông Bá Duẩn, nói lại chi tiết về vụ sập hầm mỏ đi."
Sau đó, Đông Bá Vương nhìn về phía của gia tộc Đông Bá và nói.
Ngay lập tức, một vị chân thần đỉnh phong của gia tộc Đông Bá, đồng thời cũng là tộc trưởng của gia tộc Đông Bá, Đông Bá Duẩn, nhanh chóng lên tiếng nói: "Thưa Đông Bá Vương, từ một năm trước, mỏ Đan Vân của gia tộc Đông Bá chúng ta đã bắt đầu xảy ra đợt chấn động đầu tiên. Ngoài mỏ Đan Vân của chúng ta, còn có mỏ cổ Thái Khư của nhà họ Nam Cung, mỏ Ly Hỏa của nhà họ Ngô, mỏ cổ Tinh Lam của nhà họ Hoắc, cùng với sáu mỏ quặng lớn đều xảy ra dị động bất thường…”
Ngay sau đó, Đông Bá Duẩn liền nói hết chi tiết với Đông Bá Vương về chuyện mỏ quặng xảy ra chấn động không bình thường cùng với chuyện mỏ quặng sụp đổ, và cuối cùng là phát hiện ra không gian này.
Nghe vậy, Đông Bá Vương chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Dù chỉ là một âm thanh hừ nhẹ, nhưng lại nghe như tiếng sấm đánh cho không ít người hoa mắt ù tai, khí huyết trào dâng.
Rõ ràng, cái khịt mũi lạnh lùng này là để thể hiện sự cho sự bất mãn của Đông Bá Vương.
Mỏ quặng xảy ra dị động, chuyện lớn như thế mà không hề có bất cứ gia tộc nào báo cáo lên cả.
Ngay cả gia tộc Đông Bá cũng không báo cáo sự việc cho ông.
Đột nhiên, sắc mặt của các thành viên cấp cao của các gia tộc lớn có chút tái nhợt.
Ngay cả Đông Bá Duẩn cũng hơi e ngại.
Không phải nhà họ Đông Bá không nghĩ đến việc báo cáo chuyện này với Đông Bá Vương.
Dù gì thì Đông Bá Vương cũng là thần vương của gia tộc họ và là chỗ dựa của gia tộc Đông Bá, làm sao họ có thể giấu được chuyện quan trọng này với Đông Bá Vương.
Tuy nhiên, những lần thay đổi mỏ trước đó không thường xuyên và không có vấn đề gì lớn, ban đầu, thậm chí nó còn không thu hút được sự chú ý của gia tộc Đông Bá.
Sau khi chờ đợi, họ dần dần phát hiện ra có điều gì đó không ổn, mặc dù cũng giấu diếm sự việc nhưng họ vẫn muốn thông báo cho Đông Bá Vương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!