Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 104: Bức ảnh

Một chiêu thức thần thần bí bí này, khiến cho ba tên côn đồ đã sợ hãi Lâm Bình như trời như đất, nay lại càng thêm run rẩy.

Trong lòng mấy tên côn đồ thề rằng, đời này không dám làm chuyện xấu nữa, từ sau này rửa tay gác kiếm, bỏ nghiệp du côn. “Tự gọi xe cứu thương đi, nếu như đến kịp thì chúng mày còn có thể bảo vệ được chút hơi tàn, nếu muộn thêm chút thì e rằng đời này phải lết xe lăn mà đi thôi” Lâm Bình lạnh giọng cảnh cáo.

Sau khi nói xong, anh cùng Trần Tĩnh đi thẳng. “Lâm Bình, từ khi nào mà cậu trở nên lợi hại quá vậy? Tôi vẫn nhớ hồi học cấp ba, mỗi lần có môn thể dục, cậu không bao giờ được điểm cao hết.” Đang đi trên đường, Trần Tĩnh bỗng hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Lâm Bình khi còn đang học cấp ba là thiên tài có chỉ số IQ cao vút, kết quả học tập luôn ổn định nằm trong ba vị trí đầu của lớp, nhưng ở phương diện thể dục thì, quả thực là biểu hiện bình thường.

Nghe vậy, khoé miệng Lâm Bình nở nụ cười, giọng nói như thể đã chìm vào hồi ức.

Anh hồi cấp ba, thành tích thể dục tuy không phải quá kém cỏi nhưng không thể tính là nổi bật được.

Anh từng tham gia vài trận đấu bóng rổ, nhưng trong trí nhớ của anh, anh chưa ném vào rổ được mấy quả.

Mà khi đó, Trần Tĩnh vẫn là bạn cùng bàn của Lâm Bình, mỗi lần anh thi đấu đều sẽ chạy ra ngoài xem, cổ vũ anh nỗ lực.

Một tình bạn đơn thuần trong sáng như vậy, sau này lớn lên rồi không thể tìm được nữa. “Tôi đã nhập ngũ mấy năm.” Lâm Bình cười nói. “Oa... Trần Tĩnh vô cùng kinh ngạc, đồng thời nảy sinh một loại cảm giác khâm phục.

Sau khi tốt nghiệp trung học, nhiều người sẽ không còn liên lạc với nhau nữa, cho dù cô và Lâm Bình từng ngồi cùng bàn một học kì cũng dần dần mất liên lạc.

Cộng thêm với hành tung của Lâm Bình vẫn luôn thần bí, đối với chuyện của Lâm Bình, Trần Tĩnh cũng không quá rõ.

Ha người vừa đi vừa nói, trên mặt của Lâm Bình vẫn mang theo nụ cười.

Mà Trần Tĩnh vốn mang vẻ mặt tiều tuỵ mệt mỏi, cũng tươi tỉnh lên vài phần, mỉm cười dịu dàng.

Đoạn đường mười phút, rất nhanh đã đến. “Lâm Bình, nhà của tôi ở trong tiểu khu này, hôm nay cảm ơn cậu đã cứu tôi, còn đưa tôi về nhà nữa... Trần Tĩnh nhìn Lâm Bình, nói bằng giọng cảm kích.

Vốn cô muốn mời Lâm Bình vào nhà chơi, nhưng bây giờ đã quá muộn, nếu cô cứ khăng khăng mời Lâm Bình vào nhà, Trần Tĩnh sợ rằng Lâm Bình sẽ cho rằng cô là loại con gái không biết đoan chính là gì.

Hơn nữa, nhà cô đang ở rất bé, trong nhà còn có mẹ cô đang ốm, không tiện lắm, vì vậy lời tới đầu mỗi vài lần rồi vẫn nuốt xuống, không nói ra.

Lâm Bình thấy vậy thì nói: “Bây giờ tôi đang ở Hải

Châu, cũng coi là có chút địa vị, nếu sau này cậu có việc cần tôi giúp đỡ thì có thể tìm tôi.” Nói rồi, Lâm Bình đưa cho Trần Tĩnh số điện thoại của mình.

Còn Trần Tĩnh nếu gặp khó khăn vẫn không tìm tới anh, thì đó là chuyện anh không thể kiểm soát được. “Cảm ơn cậu.” Trần Tĩnh lại cảm ơn thêm một lần nữa, cô trân trọng lưu số điện thoại của anh. “Cậu không cần phải khách khí như vậy.” Lâm Bình cười rồi phất phất tay: “Tạm biệt”

Sau đó, anh chuẩn bị quay người rời đi.

Chỉ là đúng lúc đó, một chiếc xe tải đỗ xịch lại ở gần đó, ba người bước xuống xe đi về phía Lâm Bình, lạnh giọng nói: “Chờ đã...

Trong giọng nói mang theo ác ý không tử tế gì.

Người cầm đầu là chàng trai cắt đầu đinh, khoảng hơn hai mươi tuổi.

Theo tiếng gọi của người cắt đầu đinh, hai tên còn lại đồng thời vọt lên bao vây, cản lối đi của Lâm Bình. “Trịnh Mạnh Quân, anh muốn làm gì?” Khi nhìn thấy ba người này, vẻ mặt của Trần Tĩnh lập tức biến đổi, có chút hoang mang. “Tôi muốn làm gì sao?” Người đàn ông Trần Tĩnh gọi là Trần Mạnh Quân lộ ra nụ cười dữ tợn: “Trần Tĩnh, không phải ông đây không cho phép em tiếp xúc với người đàn ông khác hay sao? Em coi lời của tôi như gió thoảng bên tại rồi đúng không?” “Đã muộn thế này rồi mà vẫn còn đàn ông đưa em về, thế này là sao, em bắt cá hai tay, tư tình gì sau lưng tôi?” Trên mặt Trịnh Mạnh Quân để lộ ra một tia giận dữ. “Anh đừng vu oan giả hoạ cho tôi. Trên gương mặt Trần Tĩnh cũng có vẻ tức giận, cô bực tức lên tiếng, đồng thời có cả sự bất đắc dĩ và hoảng sợ. “Đã bị ông đây bắt quả tang cả kẻ gian dâm này rồi, em còn nói ông đây vu oan giả hoạ sao?” Trịnh Mạnh Quân nói. “Ba ngày trước tôi đã đưa anh mười lăm triệu rồi mà Cập nhật chương mới nhất tại Tгцуe*лАРР.coм

Trần Tĩnh cắn chặt răng. “Ba ngày trước là chuyện của ba ngày trước, bây giờ là bây giờ, em có đưa ngay không?” Nói đến chuyện tiền nong, Trịnh Mạnh Quân không hề nổi giận, mà móc trong túi áo ra một tấm hình, vung vẩy trước mặt Trần Tĩnh: “Nếu em không đưa tiền thì để tấm hình này bị truyền tới khắp nơi đi, đến lúc đó, tôi muốn xem xem, em còn sống tiếp như thế nào... “Thời đại internet phát triển như vậy, chỉ cần tôi dùng chút mánh khoé thì ảnh của em có thể lan truyền khắp thế giới, nhất là truyền tới trước mặt mẹ em, trước mặt ông chủ, đồng nghiệp hay bạn học hồi trước của em, em nói đi, họ mà nhìn thấy thì nghĩ em là người như thế nào chứ?” “Dáng người của em ngon như vậy, chưa biết chừng họ còn rất thưởng thức đấy.” “Anh... Nhìn thấy tấm ảnh, sắc mặt Trần Tĩnh lập tức biến đổi lớn, cả người cô gần như run rẩy.

Nhấn Mở Bình Luận