“Bảo quản giúp?”
“Cho chút ít phí bảo quản?”
Ai nấy đều ngơ ngác khi nghe thấy những lời nói này của Lâm Bình.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy những lời nói như thế.
“Lâm Bình, Đông Bá Vương đã từng nói qua, thu hoạch của người nào thì thuộc về người đó, anh tính dùng phương thức này nhằm tham miếng mồi ngon này, đây không phải là một cách làm thông minh đâu.”
Lúc này, Diệp Hiên nói với Lâm Bình.
“Không sai, cây giáo này trông khá giống với thần binh lợi khí, chúng tôi cũng rất động lòng với nó, nhưng tuyệt đối sẽ không phản lại mệnh lệnh của thần vương, nếu không chẳng khác gì tự tìm lấy cái chết.”
Bởi vì những lời nói của Diệp Hiên nói với Lâm Bình, đám người Tần Kiều đều có thể nghe thấy rõ ràng nên liền lập tức tiếp lời.
Bọn họ lo lắng rằng Lâm Bình muốn giở thủ đoạn ngoài mặt là muốn bảo quản giúp cây giáo nhưng thực chất là muốn chiếm lấy nó.
“Yên tâm, tôi không có ý định đi thách thức thần vương.”
Lâm Bình cười khẽ.
Tần Kiều khẽ cau mày.
Tuy rằng không biết Lâm Bình muốn làm gì nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.
Còn trong số những cường giả chân thần còn lại, có không ít người đều có cùng suy nghĩ với Diệp Hiên và Tần Kiều.
Nhưng vì không có xung đột lợi ích nên cũng chẳng buồn lên tiếng.
Đối với việc muốn bảo quản họ này của Lâm Bình, Nam Cung Tiên Nhi chỉ hơi cau mày.
Cũng cảm thấy chuyện này có điều gì đó bất ổn.
“Bởi vì Lâm Bình cũng có một người sư phụ là thần vương, có người ỷ lại nên mới dám có ý nghĩa chiếm lấy cây giáo?”
“Nhưng nếu như thế, anh ta cứ trực tiếp cướp lấy đi, tại sao lại làm như thế?”
“Hay là anh ta thật sự chỉ muốn bảo quản giúp thôi?”
Trong lòng Nam Cung Tiên Nhi nghi hoặc.
Nhưng Nam Cung Tiên Nhi không hề cảm thấy Lâm Bình là một người lương thiện.
Hoặc có thể nói là không có một ai có thể lương thiện đến mức ấy.
“Phí bảo quản? Chẳng lẽ anh ta muốn nhằm vào bảo bối nào đó của núi Nguyên Từ nên muốn thừa cơ bày ra chuyện này, sau đó đến núi Nguyên Từ lấy vật gì đó?”
“Hay là trong thời gian giúp bảo quản cây giáo, anh ta có thể đạt được lợi ích gì chăng?”
Sau đó, Nam Cung Tiên Nhi lại tự suy đoán trong lòng.
“Không thành vấn đề.”
Vũ Minh của núi Nguyên Từ lại không suy nghĩ nhiều như thế, liền lập tức gật đầu đồng ý.
Cho dù Lâm Bình có mục đích gì đi chăng nữa, thì cũng đã có lời hứa của Đông Bá Vương trước đó, Vũ Minh tin rằng Lâm Bình không thể nào không trả lại cây giáo.
Nhiều nhất cũng chỉ là muốn lấy “phí bảo quản” của núi Nguyên Từ mà thôi.
Huống chi Lâm Bình cũng đã nói giá trị của phí bảo quản không thể vượt quá bản thân cây giáo.
Cho dù bọn người chưởng môn có biết cũng tuyệt đối không từ chối, dùng một ít lợi ích khác để đổi lấy cây giáo khá giống thần khí này.
“Được.”
Lâm Bình gật đầu.
Trên tay anh xuất hiện một dòng khởi nguyên lưu chuyển cứ như đang hình thành một đôi găng tay khởi nguyên, đem cây giáo nhấc lên.
Tức thời Lâm Bình cũng cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ đang điên cuồng xâm chiếm khởi nguyên của anh.
Làm đôi găng tay khởi nguyên trên tay anh từ từ trở thành màu đen.
Nhưng Lâm Bình không hề do dự, lập tức thu lấy cây giáo vào không gian khởi nguyên.
Đương nhiên, trong lúc Lâm Bình thu lấy cây giáo ấy, Lâm Bình liền đem vạn linh huyết châu phủ lên nó.
Lâm Bình liền lập tức cảm nhận được sự sôi sục của vạn linh huyết châu.
Như những gì Lâm Bình đã nghĩ, vạn linh huyết châu phủ lên cây giáo liền lập tức hút lấy những vệt máu màu nâu đen đã khô đọng trên cây giáo.
Thậm chí là sát khí vốn có trên cây thương cũng bị vạn linh huyết châu hút lấy.
Lâm Bình bèn chắc chắn bước đi này của anh là không sai.
“Anh ta không sao!”
Những người khác chứng kiến sau khi Lâm Bình thu cây giáo màu bạc ấy vào không gian khởi nguyên mà lại không có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều kinh ngạc tột độ nhìn lấy Lâm Bình.
Vũ Minh cũng có chút ngạc nhiên.
Trong lòng có đôi chút phiền muộn, nhưng không cũng phải là hối hận.
Chung quy, anh không dám đặt cược đem cây giáo thu vào không gian khởi nguyên có ảnh hưởng đến không gian khởi nguyên của anh hay không.
“Trên không trung có lẽ có trở ngại, mọi người cố gắng đừng bay lên trên đó.”
Sau đó, Lâm Bình lại nhắc nhở một câu.
“Tôi hiểu.”
Vũ Minh gật đầu.
Trải qua kết cục của người chân thần cao cấp đầu tiên nhằm cướp lấy cây giáo, những người khác hiển nhiên đều có thể đoán được điểm này.
Nhưng mà biết là một chuyện.
Những lời nhắc nhở của Lâm Bình cũng thu lại được không ít thiện cảm.
Sau đó đám người Lâm Bình tiếp tục thăm dò đến nội thành một cách cẩn thận.
Sau đó lại có liên tiếp không ít người phát hiện ra không ít vũ khí ở trong thành.
Nhưng đại đa số đều bị hư tổn.
Với lại càng đi sâu vào nội thành thì luồng sát khí đó lại ngày càng mãnh liệt.
Khiến một số người chân thần sơ kỳ đều cảm thấy không được khỏe.
Mọi người cũng bắt đầu phân tán ra, có một số người hướng đến trung tâm nội thành, một số người lại bắt đầu thăm dò đến những căn gác cung điện vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, khao khát sẽ có phát hiện mới.
Lâm Bình lại thi triển nguyên thiên thần nhãn, rà soát khắp mọi nơi, muốn xem có phát hiện được điều gì đặc biệt hay không.
“Ơ?”
Ngay lúc Lâm Bình vừa có chút cảm ứng, hướng về một nơi bên phía thành đông.
“Đi theo tôi.”
Tần Kiều thông qua thuật thiên cơ mà cô có được, suy diễn một hồi, sau đó đột nhiên nói.
Trong lòng Lâm Bình khẽ động.
Sau đó, đám người Diệp Hiên liền đi theo Tần Kiều hướng về một đống hoang tàn bên thành đông.
“Sát khí bên này nặng hơn ít nhất mười lần so với những nơi khác!”
“Mọi người cẩn thận!”
Diệp Hiên lên tiếng nhắc nhở.
“Chỗ này có tồn tại những vong hồn phi vật thể biến thành bộ dạng của thầy không?”
Lâm Bình khẽ cau mày.
“Nơi này có thể có nguy hiểm.”
Lâm Bình lại nhắc nhở.
“Để tôi đi trước.”
Trong tay Tống Dương sớm đã xuất hiện tấm chắn lớn thuộc dạng cấp thần binh, lúc này, anh ta là người đi tiên phong, che chắn cẩn thận cho tất cả mọi người ở phía sau.
Nhìn thấy cảnh này.
Sự đồng tình của Lâm Bình đối với nhóm nhỏ này lại tăng thêm một ít.
“Để tôi đi dò đường.”
Vừa nói xong, Lâm Bình liền nhảy lên vị trí đầu tiên phía trước.
Lâm Bình thừa biết đối phó với loại oán linh đó là một việc khá khó khăn.
Từ mấy lần chạy thoát được khỏi sự truy bắt của đám người Ngô Vũ Nhai là biết.
Nhưng nếu thật sự có sự tồn tại của những oán linh đó, khả năng uy hiếp đối với những người khác khá là lớn, tuy nhiên, đối với Lâm Bình mà nói lại không thành vấn đề gì.
Bởi vì Lâm Bình đã phát hiện ra những oán linh đó e sợ trước đại thành kim thân của anh.
Với lại, nếu có thể phát hiện được sự tồn tại của những oán linh đó, không chừng cũng đồng thời có được tung tích của thầy.
“Cẩn thận chút.”
Thấy Lâm Bình là người đi tiên phong, đám người Tần Kiều ngơ ngác đôi chút, thiện cảm đối với Lâm Bình lại tăng lên không ít.
Ít nhất, Lâm Bình không phải là dạng người tham sống sợ chết.
Đi được vài kilomet dọc theo đống hoang tàn đó.
Trong đống đổ nát đó ngoài mặt dường như không có gì đặc biệt.
Nhưng dưới nguyên thiên thần nhãn của Lâm Bình, anh phát hiện ra cách đó hai kilomet, dường như có bóng đen nào đó đang trực trào.
“Có người?”
Đám người Tần Kiều ở lân cận cũng hoảng sợ một phen.
“Ai đang ở đó?”
Tống Dương tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Lâm Bình.
Phía trên tấm chắn trong tay Tống Dương phút chốc xuất hiện một lần lại một làn sóng, hình thành một tấm chắn bảo vệ kiên cố, che chắn cho tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Bình.
Lúc này.
Đám người Tần Kiều đều dừng chân, không tiến về phía trước nữa.
Khí thế của mỗi người đều bùng phát đến trạng thái đỉnh cao.
Thần binh trên tay đều lần lượt xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!