Lâm Bình vừa mới vọt đến cửa tòa cung điện khủng bố kia.
"Vút!"
Một tiếng xé gió đánh úp lại.
Chỉ thấy một xúc tua đỏ như máu nháy mắt lao về phía anh.
Tốc độ cực nhanh.
Tốc độ phá không tới, trực tiếp đạt tới tốc độ gấp mười lần vận tốc của âm thanh.
"Đây là... rễ cây sao?"
Trong lòng Lâm Bình cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng đồng thời cũng nhanh chóng hiểu ra.
Chỉ sợ, vị Chân Thần động Linh Khư trong lúc sắp trốn thoát khỏi nơi này chính là bị cái rễ cây này cuốn trở lại.
Lâm Bình đồng thời sử dụng cả hai tay.
Ánh vàng trong tay nở rộ.
Vào khoảnh khắc rễ cây kia vọt với chỗ anh, anh liền tóm lấy nó trong tay.
"Rít!"
Trong tích tắc Lâm Bình nắm được rễ cây kia, trong cung điện cũng truyền đến một âm thanh như có như không.
Lâm Bình lập tức nhìn thấy, trong cung điện quả nhiên có thêm một cái cây non, nó đang cắm rễ trên thi thể của một người.
Xem cách ăn mặc của thi thể, rõ ràng chính là vị Chân Thần động Linh Khư trước đó.
Mà rễ cây Lâm Bình nắm trong tay, đúng là mọc ra từ trên thân cái cây non kia.
Bên cạnh cái cây non còn có không ít oán linh, bảo vệ xung quanh nó.
Trong đó rõ ràng có hai bóng hình giống hệt thầy của anh!
"Hửm?"
Mà trong nháy mắt Lâm Bình phát hiện cái cây non, Lâm Bình cũng cảm nhận được, rễ cây trong tay anh lại đang hấp thụ máu vàng toát ra trong tay anh.
Lòng bàn tay Lâm Bình nháy mắt bộc phát ra sức mạnh tựa năm vạn kg.
Muốn bóp đứt rễ cây kia.
Nhưng mà, khiến cho Lâm Bình ngạc nhiên chính là anh lại không thành công.
Ngược lại thừa dịp Lâm Bình còn đang kinh ngạc, rễ cây của cái cây non lại trơn tuột như cá trạch trượt ra khỏi lòng bàn tay Lâm Bình.
Rồi sau đó, rễ cây đó nhanh chóng bị thu lại.
Nhưng hành vi vừa rồi của Lâm Bình hình như đã chọc giận cái cây non.
Chỉ thấy trên thân cây màu máu của cái cây non có mấy chiếc lá loáng thoáng sắc máu lắc lư.
Thật giống như đang hạ lệnh gì đó.
Những oán linh bảo vệ xung quanh cái cây non nháy mắt "tuân lệnh".
Tổng cộng có sáu oán linh đồng thời đánh về phía Lâm Bình.
Hơn nữa, những oán linh này không có bất cứ ai thua kém"Hoàng Viễn Phương" trước đó bị đám người Ngô Vũ Nhai đuổi bắt cả.
Thậm chí còn mạnh hơn.
Xung quanh bọn chúng tản ra dao động ở cảnh giới Thần Cảnh, nhưng lại toát ra sát khí khiến cho Lâm Bình cũng cảm thấy tim gan run sợ.
Cực kỳ đáng sợ.
"Cút!"
Lâm Bình quát lên một tiếng chói tai.
Thừa dịp còn chưa có ai dám đến gần tòa cung điện này, Lâm Bình phất tay đóng cửa lớn lại.
Sau đó, kim thân đại thành nháy mắt bạo phát.
Cả người Lâm Bình từ thân thể cho đến râu tóc đều là vàng!
Giống như một Chiến thần vàng giáng xuống trần thế.
Huyết khí màu vàng sôi trào cũng bùng nổ.
Đối mặt với mấy oán linh xuất quỷ nhập thần giống như ác quỷ đánh về phía Lâm Bình, muốn đem xé nát Lâm Bình, chớp mắt Lâm Bình đánh ra bốn quyền.
"Bịch bịch!"
"Bịch bịch!"
"Bịch bịch!"
"Bịch bịch!"
Dưới nắm đấm không hề giữ lại của Chiến thần kim thân Lâm Bình, bốn oán linh nổ tung.
Chỉ còn hai oán linh có vẻ ngoài giống Hoàng Viễn Phương như đúc là còn có thể sống sót.
Vẫn chưa bị Lâm Bình xử lý.
Nhưng Lâm Bình tạm thời không có thời gian đi quản hai người bọn chúng.
Thân hình anh chớp lóe lập tức nhằm về phía cái cây non màu máu kia.
Cho dù Lâm Bình không biết rõ nhưng cũng có thể đoán ra cái cây non màu máu này tất nhiên bất phàm.
Nhưng mà.
Lúc Lâm Bình đang lao về phía cái cây non, mấy rễ cây nhỏ kia giống như đống chân nháy mắt bỏ ra, cái cây non màu máu "Vù" một tiếng biến mất chỉ để lại tàn ảnh, chẳng biết đi đâu rồi.
Có điều.
Dưới mắt thần của Lâm Bình, anh vẫn bắt kịp một chút dấu vết còn sót lại của cái cây non.
Mấy cái rễ cây kia là độn thổ mà đi.
"Đi!"
Lúc này, Lâm Bình không có bất cứ do dự gì, chín chuôi Phá Kiếm đều xuất hiện, nháy mắt lao về phía lòng đất.
Mặt đất cứng rắn liền giống như đậu hũ, dễ dàng bị đào khoét.
Nhưng rất nhanh Lâm Bình liền phát hiện, anh đã để mất tung tích của cái cây non.
Không có cách nào.
Cho dù tốc độ đào đất của Phá Kiếm có nhanh đến đâu so ra cũng kém xa khả năng độn thổ của cái cây non.
Lâm Bình nhíu mày.
Vẫn cứ có cảm giác tựa như mình đã để lỡ một cơ duyên lớn vậy.
Mà hai oán linh có vẻ ngoài giống Hoàng Viễn Phương như đúc kia dường như đã sinh ra một tia thần trí, ít nhất thì chúng cũng biết tìm đến may mắn và tránh xa nguy hiểm.
Trong lúc cái cây non bỏ chạy, bọn chúng cũng chạy trốn luôn.
Mà lúc này.
Cửa cung điện lại bị mở ra.
Vài bóng người xuất hiện tại cửa.
Trong đó, người cầm đầu là Nam Cung Tiên Nhi.
Sau đó có vài oán linh nhào đến đánh.
"Cực Hàn Băng Diễm!"
Nam Cung Tiên Nhi quát nhẹ một tiếng, bàn tay tuyết trắng huy động, một ngọn lửa màu xanh lam nháy mắt xuất hiện.
Nhiệt độ không khí giảm đột ngột.
Không khí nhanh chóng bị đóng băng.
Mà lúc ngọn lửa màu xanh lam kia chạm đến một oán linh trong số đó, theo một tiếng hét thảm của oán linh, bản thân nó cũng bị thiêu rụi.
Trực tiếp là bị đốt thành hư vô.
Thấy thế.
Con ngươi của Lâm Bình hơi co rút lại.
Cực Hàn Băng Diễm kia mang đến cho anh cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Mà Nam Cung Tiên Nhi sau khi tiêu diệt xong một oán linh trong đó, trên gương mặt chưa từng xuất hiện biểu cảm cuối cùng cùng cũng để lộ ý cười như không cười
Hiển nhiên, cô ta cực kì hài lòng với kết quả này.
Đây cũng là cách đối phó mà cô ta nghĩ ra sau khi nhìn thấy những oán linh e ngại máu vàng kim thân của Lâm Bình.
Những oán linh này, nói khó đối phó thì cực kỳ khó đối phó.
Nói ví dụ như oán linh xuất quỷ nhập thần mà trước đó Ngô Vũ Nhai đuổi bắt, không thể nói Chân Thần Đỉnh Phong như Ngô Vũ Nhai không có cách nào đối phó với oán linh, mà là vì đặc tính của chúng nó khiến Ngô Vũ Nhai vẫn luôn không đuổi bắt được, liên tiếp để cho oán linh kia chạy mất.
Nhưng, nói dễ đối phó thì cũng rất dễ đối phó.
Dù sao, những oán linh này chính là vật âm uế (đồ vật thuộc cõi âm dơ bẩn và xấu xa).
Máu vàng của Lâm Bình có thể phá được thì Cực Hàn Băng Diễm của cô ta cũng diệt được.
"Còn lại mỗi nó thôi, đừng giết chết nó!"
Sau khi phản ứng kịp, Lâm Bình lập tức nói.
Không chỉ có không có ý định xử lý oan linh có vẻ ngoài giống hệt Hoàng Viễn Phương kia mà ngược lại còn muốn ra tay bảo vệ nó.
Để tránh lại bị Nam Cung Tiên Nhi diệt luôn.
Lâm Bình vẫn hy vọng có thể tìm được một chút manh mối của thầy mình từ trên người nó.
Đồng thời còn có cái cây non màu máu kia nữa.
Dù sao, oán linh này trước đó đã đi theo cái cây non kia.
Sau khi nghe thấy lời Lâm Bình nói, Tần Kiều chạy theo tới bỗng nhiên ra tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!