Nhưng rất nhanh Lâm Bình đã phát hiện, oán linh bị Tần Kiều vây khốn kia không ngừng vùng vẫy ở trong đó, sau khi nó phát hiện ra mình không thể thoát nổi.
Bỗng nhiên.
Oán linh kia giải thể, cả người hóa thành một luồng sát khí.
Sau đó, những sát khí này giống như sương khói, len lỏi qua khe hở của cái lồng sắt được đan bằng dây lao xanh của Tần Kiều chui ra ngoài.
Tần Kiều thoáng nhíu mày.
"Để tôi."
Lâm Bình mở miệng.
Nhờ có sự giúp đỡ này của Tần Kiều mà trong đầu Lâm Bình bỗng xuất hiện linh cảm.
Anh đã biết phải làm thế nào để vây khốn những oán linh này rồi.
Lâm Bình nháy mắt thi triển ra những luồng khí nhỏ mảnh như tơ tằm từ trong cơ thể.
Nhưng những luồng khí nhỏ như tơ tằm này khác với luồng khí mà bình thường Lâm Bình hay thi triển.
Trên nó có bám vào một tầng huyết khí màu vàng.
Nháy mắt, luồng kình khí mà Lâm Bình thi triển ra lại hình thành lên một tấm lưới, hơn nữa mật độ của nó chi chít không để lộ lấy một khe hở, bao phủ lấy oán linh đã hóa thành vô số sát khí đòi chui ra ngoài lại bên trong, ép nó ngưng tụ thành hình.
Bây giờ.
Oán linh kia đừng nói là dám đánh liều chui ra khỏi cái lồng sắt bằng tấm lưới được bện bằng những tia khí mỏng như tơ tằm kia của Lâm Bình, mà ngay cả chạm vào cũng không dám chạm.
Nó phát ra từng tiếng hí.
Cố gắng để mình đứng ở giữa lồng sắt không bị những tia huyết khí màu vàng bám bám vào những tia khí mỏng như tơ tằm kia.
"Có thể kết nối với nó không?"
Lâm Bình hỏi.
Nhưng anh không nhận được sự đáp lại.
Lâm Bình lại dùng tinh thần lực để câu thông, nhưng vẫn không nhận được sự đáp lại nào như cũ.
Lâm Bình nhíu mày.
Chẳng lẽ, mình lại phí tâm tư rồi ư ?
"Bọn chúng không có đủ thần trí, chỉ sợ khó có thể kết nối được."
Lúc này, Nam Cung Tiên Nhi lạnh nhạt mở miệng.
Lâm Bình gật đầu.
Anh lại thử thêm lần nữa nhưng không được nên đành bỏ qua.
Có điều lần này Lâm Bình lại không tiêu diệt hoàn toàn oán linh này mà tiếp tục vây nó ở trong cái lồng sắt được bện bằng những sợi khí như tơ tằm.
Mà lúc này hoàn cảnh xung quanh cũng đã không còn nguy hiểm nữa.
Hoắc Minh Nhật cùng đi theo Nam Cung Tiên Nhi đến đây bỗng nhiên đi vào một căn phòng trong đó.
Mọi người thoáng chốc sửng sốt.
Rồi sau đó, bọn họ cũng bắt đầu chuyển động.
Tìm kiếm bảo vật.
Rất nhanh, Hoắc Minh Nhật chui ra từ trong một căn phòng.
Hiển nhiên, mục đích của anh ta cực kỳ rõ ràng, anh ta biết trong căn phòng kia có thứ gì đó.
Nhưng lại không ai thấy được anh ta đã lấy được thứ gì.
Có điều thông qua vẻ mặt của Hoắc Minh Nhật có thể thấy, anh ta ắt hẳn là đã có thu hoạch rồi.
Hơn nữa còn khá hài lòng với thu hoạch này.
Còn về những người khác, sắc mặt bọn họ có chút ảm đạm, chắc là đều không có thu hoạch gì.
"Hiện tại chúng ta là rời khỏi thành đi, báo cáo hết tình huống bên trong thành cổ này với Đông Bá Vương, hay là...?"
Hoắc Minh Nhật nhìn ba thi thể trên mặt đất, trầm giọng hỏi.
Đông Bá Vương bảo bọn họ tiến vào thăm dò thành cổ, thật ra mục đích chủ yếu chính là thăm dò thử tính nguy hiểm bên trong thành cổ.
Mà hiện tại bọn họ đã có thể xác định, bên trong thành cổ này ẩn chứa nguy hiểm không nhỏ.
Nhưng không đến mức nguy hiểm trùng trùng.
Chỉ cần cẩn thận một chút thì vẫn không thành vấn đề.
Theo lý mà nói, hiện tại bọn họ nên ra ngoài bẩm báo với Đông Bá Vương.
Sau đó, sau đó có thể là mỗi nhà sẽ cử một đội quân cùng nhau tiến vào nơi đây thăm dò, hoặc là đám người Đông Bá Vương sẽ có sắp xếp khác.
Hoắc Minh Nhật vừa nói xong những lời này.
Mọi người liền im lặng tập thể.
Ai cũng biết, mặc dù bên trong thành cổ này có nguy hiểm không nhỏ, nếu chẳng may sơ suất rất có khả năng sẽ giống như Chu Côn của Linh Hư Động Thiên vị lạc tại nơi này.
Mà tới hiện tại, trong số những người thuộc nhóm đầu tiên tiến vào thành cổ là bọn họ đã có ít nhất bốn người bị lạc rồi.
Còn lại mấy người thì thâm nhập sâu vào trong thành cổ, tình huống hiện tại là như thế nào còn không biết.
Có điều, mặc dù có nguy hiểm rất lớn.
Nhưng cơ duyên ở nơi đây cũng phải không ít.
Vị Vũ Minh của núi Nguyên Từ đã đạt được một cây trường thương được cho là một thanh thần khí.
Tuy cây trường thương kia hiện tại đang ở trên người Lâm Bình, nhưng Lâm Bình từng nói là chỉ thu một chút phí bảo quản, sau rồi sẽ trả lại.
Hơn nữa có Đông Bá Vương ở đây, trừ khi Lâm Bình muốn khiêu khích Đông Bá Vương, chứ không thì không có khả năng cứ giữ mãi không chịu để vật quy nguyên chủ.
Mà những người khác ví dụ như Hoắc Minh Nhật thì vừa rồi cũng có thu hoạch, hơn nữa nhìn vẻ mặt của anh ta thì thu hoạch này chắc cũng không tính là nhỏ.
Trừ hai người bọn họ ra, còn có mấy người khác nữa, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ đều có chút thu hoạch.
Hiện tại bảo bọn họ rời đi, sau đó lại đi theo quân đội tiến vào đây lần nữa, có lẽ cơ duyên có thể có được thu hoạch sẽ nhỏ đi nhiều.
Dù sao cũng nhiều người cạnh tranh hơn mà.
Những người đã thu hoạch được bảo vật còn muốn nhận được thêm chút cơ duyên nữa, còn những người chưa có thu hoạch gì thì lại không cam lòng, muốn tìm kiếm để có thêm chút thu hoạch.
Thật ra, càng tới gần trung tâm thành cổ, trong lòng mỗi người càng thêm chút nặng nề, giống như bị một tầng bóng mờ bao phủ vậy.
Cảm giác giống như có hung hiểm rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ có số ít người một mình tiến về phía trung tâm thành cổ, còn đại đa số người thì hành động theo đoàn chứ không hoàn toàn phân tán.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng.
"Bằng không, các anh tiếp tục thăm dò đi, tôi ra khỏi thành đi về báo cáo tình huống bên trong thành cổ với Đông Bá Vương."
Sau một hồi im lặng, Vũ Minh mở miệng nói.
Trạng thái của anh ta cũng không còn thích hợp để tiếp tục thăm dò thành cổ nữa.
Nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm, xác suất ông ta bị lạc là rất lớn.
Anh ta không chỉ bị Lâm Bình chặt đứt một cánh tay mà đoàn khí đen trước đó nhập vào thân thể anh ta đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể anh ta, có thể nói vết thương của anh ta là nghiêm trọng nhất.
"Tôi thấy cũng được."
Vũ Minh vừa nói xong, mọi người liền đồng ý.
Đợi đến lúc mọi người đều đạt thành nhất trí, không ít người bắt đầu tiếp tục đi sâu vào trong thành cổ.
Nam Cung Tiên Nhi liếc mắt nhìn Lâm Bình một cái sau đó xoay người nhẹ nhàng lướt đi.
Cô ta cũng muốn đi tìm cơ duyên.
Tạm thời không âm thầm đi theo Lâm Bình nữa.
Ít nhất, cô ta có thể xác định một chuyện, một trong những mục đích Lâm Bình tiến vào thành cổ chính là đi tìm lão Hoàng kia.
Còn về việc đây có phải là mục đích duy nhất của anh hay không thì cô ta không biết được.
Nhưng cô ta không có khả năng cứ mãi đi theo Lâm Bình.
Bỏ qua cơ hội tốt lần này.
"Cây trường thương kia chờ sau này sẽ trả lại cho anh."
Lâm Bình nhìn thấy Vũ Minh có chút do dự thì liền chủ động mở miệng nói nói.
Thật ra hiện tại anh đã có thể trả cây trường thương kia lại cho Vũ Minh.
Dù sao, vết máu nâu sẫm trên cây trường thương đã bị Vạn Linh Huyết Châu hấp thu hết rồi.
Chẳng qua Lâm Bình cảm thấy bây giờ mà trả lại cho Vũ Minh thì có lẽ núi Nguyên Từ chưa chắc sẽ từ chối trả phí bảo quản cho anh, nhưng nhất định sẽ không đạt được hiệu quả như Lâm Bình dự kiến.
"Được, bảo trọng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!