"Sao còn chưa tới?"
Lâm Bình nói thầm trong lòng.
Lúc này, anh và đám người Tần Kiều, Diệp Hiên đã đuổi theo oán linh thời gian gần một tách trà nhỏ rồi.
Bọn họ vẫn một mực tiến đến gần sát trung tâm thành cổ.
Dọc đường đi cũng có gặp những người khác.
Nhưng may mà hai người Lâm Bình gặp được hình như đã phát hiện ra thứ gì đó cho nên không rảnh quan tâm đến đám người Lâm Bình.
Do vậy bọn họ đương nhiên cũng không phát hiện ra đám người Lâm Bình đang đuổi theo thứ gì.
Chỉ cho là đám người Lâm Bình đang đến gần trung tâm thành cổ.
"Lâm Bình, anh chắc chắn cứ đi như vậy được chứ?"
Diệp Hiên truyền âm đến hỏi Lâm Bình.
"Không biết, chỉ có thể đánh cuộc một lần thôi."
Lâm Bình đáp.
Nhưng Lâm Bình cảm thấy, cho dù oán linh này không phải phải đang đi tìm gốc cây kia thì cũng có thể là đang bò về hang ổ của nó, hoặc là một nơi nào đó!
Bởi vì, oán linh không hề chạy loạn.
Tổng thể mà nói, nó vẫn luôn chạy theo một đường thẳng, hướng tới trung tâm thành cổ.
Đi theo oán linh cho dù không có tìm được gốc cái cây non kia thì cũng có thể sẽ phát hiện ra được những thứ khác.
Nói không chừng còn có thể tìm ra Hoàng Viễn Phương cũng nên.
Dù sao, oán linh này cũng có vẻ ngoài giống hệt Hoàng Viễn Phương.
"Trời sinh voi, trời sinh cỏ!"
"May mà oán linh này thật sự không có thần trí, biết rõ chúng ta đang đi theo nhưng lại không quan tâm đến chúng ta, chỉ dựa vào bản năng mà chạy đến điểm đích của nó."
Tần Kiều khẽ nhếch cánh môi, mở miệng nói.
"Vậy các anh nói xem, có thể nào thật ra oán linh này có trí tuệ rất cao, nó làm như vậy là cố ý dẫn chúng ta đến nơi nguy hiểm hay không?"
Bỗng nhiên, Bàn Tay Sắt cường tráng khiến cho người ta cảm thấy anh ta có chút chậm hiểu bỗng nói một câu.
"Chuyện này..."
Thoáng chốc mọi người đều không nói gì.
Bao gồm cả Lâm Bình cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào nữa.
Đúng vậy.
Bọn họ vẫn cảm thấy oán linh này không có trí tuệ gì.
Coi oán linh thành một kẻ ngốc.
Nhưng nói không chừng oán linh này ngược lại còn coi bọn họ là kẻ ngốc, cố ý dẫn bọn họ tiến vào nơi nguy hiểm, muốn diệt cả đám người bọn họ thì sao?
"Xem ra, sự lo lắng của chúng ta là dư thừa rồi!"
Sau khi im lặng được một lát, Lâm Bình bỗng nhiên nói.
Bởi vì, dưới con mắt của nguyên thiên thần nhãn, thị lực của Lâm Bình mạnh hơn đám người Tần Kiều, Diệp Hiên nhiều.
Lúc này.
Lâm Bình đã mơ hồ thấy được ở nơi xa có không ít oán linh đang tụ tập lại một chỗ.
Mà trên đài cao trước người những oán linh kia rõ ràng là cái cây non đàn rung rung mấy chiếc lá tựa như gật gù đắc ý.
"Cẩn thận một chút, đừng bứt dây động rừng!"
Tốc độ của Lâm Bình chậm lại.
Đồng thời ẩn đi khí tức quanh thân.
Mà tới lúc này, đám người Tần Kiều, Diệp Hiên cũng nhìn thấy những oán linh ở nơi xa đang tụ tập cùng một chỗ.
Bao gồm cả gốc cái cây non kia!
"Lâm Bình, cái thứ mà anh nói chính là cái cây có màu đỏ như máu kia ấy hả?"
Diệp Hiên có chút ngây người.
"Hình như cũng không có gì đặc biệt mà!"
Tống Dương cũng ngẩn tò te.
"Nếu thật sự không có gì đặc biệt, anh cảm thấy những oán linh này sẽ tụ tập quanh thân cái cây kia sao?"
Bấy giờ, Tần Kiều chậm rãi mở miệng.
Lâm Bình liếc mắt nhìn Tần Kiều một cái.
Người phụ nữ này quả nhiên thông minh.
"Cẩn thận một chút, tản ra vây đánh xung quanh."
"Những oán linh này cứ để tôi giết, các anh chỉ cần phụ trách vây bắt cái gốc cây kia là được, nhất là chị Tần, chị chú ý khống chế mặt đất, gốc cây kia biết độn thổ đó, nếu lần này lại để nó chạy mất, có lẽ sẽ rất khó tìm lại được."
Lâm Bình nói với đám người Tần Kiều.
"Được."
"Không thành vấn đề."
Mọi người đều gật đầu.
Bọn họ đều biết năng lực của Lâm Bình.
Nếu Lâm Bình coi trọng gốc cây kia như vậy, thế thì tất nhiên nó phải có chỗ bất phàm.
Mà trong mắt của Lâm Bình lại thoáng qua một chút khó chịu.
Bởi vì anh đã nhìn thấy vây quanh cái cây non có rất nhiều oán linh, trong đó thậm chí có hơn một nửa đều có vẻ ngoài giống y thầy anh.
Điều này khiến cho Lâm Bình có chút khó chịu.
Đương nhiên, Lâm Bình muốn vây bắt cái cây non cũng vì cảm thấy gốc cái cây non màu máu này có chỗ bất phàm, trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác nếu anh bỏ qua gốc cây này có lẽ sẽ là bỏ lỡ một cơ duyên cực lớn.
Đây là một trong những nguyên nhân.
Một nguyên nhân khác chính là thông qua thái độ của những oán linh này đối với cái cây non màu máu, Lâm Bình cảm thấy được có lẽ có thể dựa vào gốc cái cây non màu máu nay mà thật sự tìm được tin tức về thầy mình!
"Ra tay!"
Bất tri bất giác Lâm Bình, Tần Kiều, Diệp Hiên cùng Bàn Tay Sắt đã tạo thành một tiểu đội lấy Lâm Bình làm trung tâm.
Lâm Bình truyền âm.
Ra lệnh một tiếng.
Sau đó.
Thoáng chốc cả người Lâm Bình lao vút về phía gốc cái cây non màu máu.
"Thần Phạt Lôi Đình!"
Lâm Bình không chút do dự trực tiếp thi triển ra thuận Thần Phạt Lôi Đình.
Một tia sấm sét mang theo chút máu màu vàng.
Đây chính là một chiêu tiêu diệt những oán linh này cực kỳ hữu hiệu.
"Ầm ầm!"
Sấm sét nổ vang.
Lâm Bình cũng không đi quản đám oán linh này nữa.
Việc đầu tiên anh làm là thi triển ra một luồng kình khí được nuôi dưỡng trong cơ thể, hóa thành một nhà giam kín không kẽ hở bao phủ lấy cái cây non.
Cùng lúc đó vô số dây mây giống như xúc tua chui ra từ mặt đất.
Bao bọc lấy xung quanh.
Giống như trải lên một tấm thảm xanh.
Để đề phòng cái cây non chạy trốn.
Nhưng mà.
Lần này.
Chuyện lại xảy ra nằm ngoài dự liệu của Lâm Bình và những người khác đó chính là sau khi cái cây non nhìn thấy đám người Lâm Bình xuất hiện, nó lại không hề chạy trốn.
Phản ứng này của nó khiến Lâm Bình sửng sốt.
Không biết là do cái cây non màu máu không phản ứng kịp dẫn đến chưa kịp chạy trốn, hay còn bởi vì nguyên nhân nào khác?
Ngay sau đó.
Lâm Bình chợt hiểu ra.
"Oanh!"
Một nguồn sức mạnh khởi nguyên cực kỳ hùng hồn bỗng nhiên đánh về phía Lâm Bình.
Nó mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ.
Không đúng!
Thoáng chốc Lâm Bình thay đổi sắc mặt.
Trở tay đánh ra một quyền, cả nắm đấm bộc phát ra ánh vàng chói mắt.
"Thình thịch!"
Theo một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Cỗ lực lượng khởi nguyên hùng hồn kia bị Lâm Bình đánh tan trong không trung.
Nhưng uy lực bạo phát lần này mạnh đến nỗi chính Lâm Bình cũng phải cảm thấy hiếm thấy, nó còn trên cả những Chân Thần Đỉnh Phong như Cổ Càn Khôn, Thiên Ma, Giáo Hoàng, thậm chí là Ngô Vũ Nhai, Ngụy Vô Hải, Hoắc Viễn Uy của biên giới Thương Lan.
Cho dù là Lâm Bình tiếp được một kích này.
Cũng vẫn khiến cả người anh bị đẩy lui gần 50 mét tạo thành một vệt dài trên mặt đất, lúc này mới đứng vững được thân hình.
Cho dù lúc ấy Lâm Bình bị đánh bất ngờ, anh vội vàng ứng chiến một quyền trong khi vết thương vẫn chưa khôi phục, không thể phát huy hết thực lực của mình.
Nhưng cho dù chỉ vậy vẫn đủ chứng minh người đánh lén Lâm Bình là kẻ mạnh đến cỡ nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!