"Hử?"
Lâm Bình bị động tác trong nháy mắt này của "Hoàng Viễn Phương” làm cho cả kinh.
Ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt của thầy mình.
Chẳng lẽ, người này thật là thầy mình?
Lâm Bình định tạm thời thu tay lại.
Đang định truyền âm hỏi.
Nhưng,
Cũng chính lúc này, tròng mắt của Hoàng Viễn Phương lại di chuyển như đang bảo: không cần truyền âm.
Đồng thời, "Hoàng Viễn Phương" cũng đánh ra một chưởng.
Lực lượng khởi nguyên của chân thân đỉnh phong hoàn toàn bùng nổ.
Trong lòng Lâm Bình có nghi ngờ.
Rốt cuộc thì đây có phải là thầy anh không?
Ánh mắt vừa rồi là vì bản thân nó là một oán linh có thần trí siêu cao, nó là đang cố ý mê hoặc mình.
Hay là nó thật sự là thầy mình đang muốn truyền tin tức gì đó cho mình?
Lâm Bình không kịp suy nghĩ cẩn thận.
Lại phải tung một chưởng tiếp chưởng của "Hoàng Viễn Phương".
Hai người tiếp xúc trong thoáng chốc rồi nhanh chóng tách ra.
Bởi vì trong lòng Lâm Bình có nghi ngờ cho nên vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Trái lại khiến cho Lâm Bình lần này bị rơi vào thế hạ phong.
Thấy thế.
Đám người Tần Kiều vốn đang ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng rằng Lâm Bình có lẽ thật sự có thể đánh thắng được "Hoàng Viễn Phương" thì nay cũng không dám hy vọng xa vời nữa.
"Lâm Bình, chúng ta đánh không lại người này, chạy mau."
Ở phía sau, giọng nói của Tần Kiều truyền vào trong tai Lâm Bình.
Đương lúc đám người Tần Kiều, Diệp Hiên đang muốn tháo chạy.
"Khoan đã!"
Lâm Bình vội nói.
"Hử?"
Đám người Tần Kiều đang định chạy trốn nháy mắt sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Bình không chỉ không chạy.
Mà còn bắt đầu một vòng đấu mới với "Hoàng Viễn Phương".
Hơn nữa lần này rõ ràng Lâm Bình không còn rơi vào thế hạ phong nữa.
"Lâm Bình, thật sự mạnh như vậy sao?"
Trong lòng Diệp Hiên cả kinh.
Đám người Tần Kiều thì đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng bọn họ quyết định dừng lại.
Bởi vì lúc Lâm Bình muốn truyền âm thì có nhìn thấy con mắt của "Hoàng Viễn Phương" chuyển động, hình như là đang nhắc nhở anh không cần truyền âm.
Cho nên, Lâm Bình cũng không truyền âm nữa.
Mà đánh nhau với Hoàng Viễn Phương.
"Chiến quyền!"
Lần này, Lâm Bình không thi triển những chiêu khác mà thay vào đó lại sử dụng bộ quyền pháp được giảng dạy rộng rãi trong Đội đặc nhiệm Việt Nam.
Một chiêu thức không thấy đa dạng.
Chủ yếu lấy mục đích giết địch làm chủ.
Nhưng đương lúc Lâm Bình chỉ thi triển mấy chiêu này cùng giao chiến tại chỗ với "Hoàng Viễn Phương" cũng đánh cho đám phế tích xung quanh nổ tung.
Lâm Bình bỗng nhiên phát hiện, "Hoàng Viễn Phương" cũng thi triển ra những chiêu thức chiến đấu như vậy.
Hơn nữa còn là thi triển ra những chiêu thức sau cùng của bộ quyền pháp.
Hoàn toàn không hề bắt chước mấy chiêu thức mà Lâm Bình vừa mới thi triển ở đoạn đầu.
"Thật sự là thầy rồi!"
Trong lòng Lâm Bình vô cùng chấn động.
Thế giới này sẽ không có ai biến chiến quyền!
Người có thể thi triển ra mấy chiêu thức sau cùng của bộ quyền pháp này tuyệt đối là thầy Hoàng Viễn Phương không thể nghi ngờ.
Suy nghĩ bay nhanh trong đầu Lâm Bình, anh cũng hiểu nơi đây nhất định là có tồn tại một thứ gì đó có thể nghe lén bọn họ truyền âm, nếu không thì thầy anh đã không trực tiếp dùng chiêu thức của chiến quyền để ra hiệu cho anh mà bỏ qua cách truyền âm.
"Nhóc con đừng dừng lại, giờ mà dừng nói không chừng sẽ lòi đuôi đó!"
Hoàng Viễn Phương nhìn thấy sau khi Lâm Bình đã nhận ra mình thì không còn dùng hết sức thi triển mấy chiêu thức của chiến quyền nữa.
Trong lòng thầm nói một câu.
Sau đó, Hoàng Viễn Phương lại cướp thời cơ ra tay trước.
Cảm nhận được thế tiến công mạnh mẽ của Hoàng Viễn Phương, Lâm Bình không thể không dùng toàn lực để ứng chiến.
Phải biết rằng, tuy không biết thầy anh chiếm được tiên cơ gì.
Nhưng, cảnh giới Chân Thần đỉnh phong thì không thể làm giả.
Hơn nữa,
Thực lực còn rất mạnh.
Mạnh hơn bất cứ một Chân Thần Đỉnh Phong nào mà Lâm Bình từng giao thủ.
Ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Đâu đâu cũng là sát chiêu.
Sẽ không vì nhận ra anh mà xuống tay lưu tình.
Cảnh này khiến Lâm Bình không thể không cẩn thận ứng phó.
Hoàn toàn không giữ lại thực lực.
Vậy mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Hoàng Viễn Phương.
"Mình còn tưởng rằng cơ duyên của mình đã như ở trên trời mới có được rồi, chờ trở lại Địa Cầu, mình tuyệt đối đánh khắp trái đất không địch thủ, thậm chí còn có thể giải quyết sạch đóng tai họa ngầm nữa."
"Nhưng thằng nhóc này đã làm gì rồi? Sao có thể trở nên mạnh như vậy ?"
"Không khoa học mà!"
Hoàng Viễn Phương càng đánh với Lâm Bình lại càng kinh ngạc.
Ông cực kỳ tự tin vào thực lực của mình.
Không dám nói là vô địch trong số các Thần Vương, nhưng chắc cũng được coi là một trong những Chiến Thần Đỉnh Phong hàng đầu rồi.
Dù sao, đây cũng là do hư ảnh kia nói.
Không phải tự Hoàng Viễn Phương khoe khoang.
Nhưng cho dù ông có ra tay toàn lực cũng vẫn không thể bắt được Lâm Bình.
Điều này khiến cho trong lòng Hoàng Viễn Phương rất giật mình.
"Hiện tại phải làm cách nào mới có thể kết nối với thằng nhóc này đây?"
Hoàng Viễn Phương thầm nghĩ trong lòng.
Ông biết, hư ảnh trên tế đàn kia cực kỳ mạnh.
Trong cả thành cổ này, không đúng, phải nói là chỉ sợ cả không gian này cũng đều nằm trong lòng bàn tay hắn, ít nhất thì đều bị hắn cảm ứng được.
Nếu không Hoàng Viễn Phương cũng không đến mức sau khi nhìn thấy Lâm Bình mà vẫn không dám hận anh.
Thậm chí còn không dám truyền âm nữa.
"Nếu nó đã dùng chiến quyền để nhận ra mình, vậy không bằng cứ kết nối như vậy đi!"
Rất nhanh, trong đầu Hoàng Viễn Phương sinh ra một suy nghĩ.
Sau đó.
Ánh mắt Hoàng Viễn Phương bỗng trở nên sắc bén.
Ra tay cũng tàn nhẫn hơn.
Ở trong mắt đám người Tần Kiều, Lâm Bình và Hoàng Viễn Phương hần như là hai luồng điện không ngừng va chạm, mỗi lần va vào nhau tóe lửa lại phá hủy kiến trúc chỗ đó khiến cho nó gần như không còn gì.
"Hửm?"
Rất nhanh, Lâm Bình cũng phát hiện ra điểm không thích hợp.
"Đây là...?"
Lâm Bình nhạy cảm phát hiện.
Từ khi nhận ra Hoàng Viễn Phương, Lâm Bình vẫn luôn một mực lưu ý đến ánh mắt cùng động tác của Hoàng Viễn Phương, sợ ông lại đang truyền đạt tin tức gì đó cho mình, kết quả là anh sai rồi.
Cuối cùng.
Lâm Bình cũng phát hiện.
Dấu vết mà chiêu thức Hoàng Viễn Phương để lại thực ra lại giống như bút họa chữ Hán.
"Đây là... Thành?"
Trong lòng Lâm Bình cả kinh.
Nhưng không dám khẳng định.
Sau đó, anh tiếp tục giao chiến với Hoàng Viễn Phương, tuy trên không trung không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh giống như pháo nổ, khởi nguyên nổ, kình phong tàn sát bừa bãi.
Nhưng Lâm Bình lại thông qua quỹ tích ra chiêu của Hoàng Viễn Phương mà nhìn ra được một chữ "Trung"?
Lâm Bình im lặng không tiếng động.
"Tại trung tâm thành cổ có một sự tồn tại khủng bố, tự xưng là Đế chỉ sợ là cường giả cấp Đế!"
Lâm Bình đại khái đọc được câu này.
Đế?
Cường giả cấp Đế sao?
Lâm Bình nghĩ tới Yêu Yêu và Hắc Ách.
Hắc Ách tự xưng là Đế Tôn.
Nhưng trên Thần Vương chính là Tôn!
Mà hiện tại lại có cường giả cấp Đế tồn tại.
Thế thì Hắc Ách là cái quỷ gì?
Cái gì Đế tôn?
Đế Tôn là cái gì?
"Chỉ số thông minh của thằng nhóc có đủ không vậy, không hiểu được ý của mình sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Bình, trong lòng Hoàng Viễn Phương có chút lo lắng.
Tuy cậu học trò này không được mình dạy bảo đàng hoàng nhưng lại là cậu học trò đắc ý nhất của mình.
Rất thông minh!
Vừa rồi đã biết dùng chiến quyền để phân biệt thân phận của ông.
Lúc này sao lại trở nên hồ đồ vậy chứ nhỉ?
Trên mặt nó còn thoáng qua vẻ nghi ngờ nữa?
Chẳng lẽ là nhìn không hiểu sao?
"Lợi? Hại?"
Rất nhanh, Lâm Bình cũng ra tay dùng dấu vết chiêu thức để vẽ ra hai chữ. Hoàng Viễn Phương còn đang nghĩ có phải do mình viết chữ quá xấu, bút họa siêu vẹo mới khiến cho người ta xem không hiểu hay không?
"Thì ra là xem hiểu rồi!"
"Lâu thế mới phản ứng kịp, xem ra chỉ số thông minh vẫn còn hơi kém!”
Trong lòng Hoàng Viễn Phương thầm nghĩ.
"Hại!"
Nhưng rất nhanh Hoàng Viễn Phương cũng đáp lại.
...
...
Mà trong thành.
Tế đàn.
Hư ảnh lại xuất hiện.
Người nọ nhíu mày.
"Cậu ta đang làm gì thế?"
"Không mang Huyết Hồn Thụ về ngược lại còn ham chiến với đại thành kim thân?"
Hư ảnh thì thào tự nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!