Trong lúc Hoàng Viễn Phương và Lâm Bình đang tiến hành trao đổi, Hoàng Viễn Phương bỗng thay đổi nét mặt.
"Sao vậy?"
Lâm Bình hơi sững sờ.
Nhanh chóng vẽ ra một câu hỏi.
"Vị ở trung tâm thành cổ kia bảo thầy nhanh chóng mang Huyết Hồn Thụ về, đồng thời còn dẫn cả con qua đó nữa."
Hoàng Viễn Phương vội đáp lại.
"Huyết Hồn Thụ, là để làm gì?"
Lâm Bình tò mò.
Lúc này, Lâm Bình đương nhiên cũng biết Huyết Hồn Thụ chính là cái cây non màu máu mà anh muốn bắt được kia.
"Thầy cũng không biết, chỉ biết là Huyết Hồn Thụ do vị tự xưng là Đế Tôn kia nuôi dưỡng, hắn cực kỳ coi trọng nó."
"Thầy mơ hồ nghe thoáng qua mấy câu hắn tự nói cái gì mà có liên quan đến đời thứ hai ấy."
Hoàng Viễn Phương đáp lại.
"Đời thứ hai?" Lâm Bình cả kinh.
Ba Đen từng nói, tác dụng của thuốc tiên có thể cải tử hồi sinh thậm chí có thể giúp con người ta trường sinh bất tử.
Vào thời kỳ thượng cổ có một vài sự tồn tại chí cao vô thượng sẽ đi sưu tầm thuốc tiên chờ đến lúc thọ nguyên của mình sắp hết thì ăn vào để sống thêm thêm một đời nữa.
Tương đương với với tuổi thọ của sinh mệnh dài gấp đôi.
Mà Huyết Hồn Thụ trước này có liên quan đến việc khiến cho người ta có thể sống thêm đời thứ hai?
Chẳng lẽ, Huyết Hồn Thụ này chính là một gốc cây thuốc tiên?
Vừa nghĩ đến đây trong lòng Lâm Bình sinh ra kích động trước nay chưa có.
Anh nghĩ muốn cứu Nhan Kha.
Sau khi đi tới thế giới này Lâm Bình không còn giống như lúc trước khi mới tới Loạn Ma Hải Vực, ngay từ đầu còn có suy nghĩ muốn tìm cách để rời đi.
Ngoại trừ lúc đó bị thương thì anh cũng có suy nghĩ muốn tìm kiếm thuốc tiên tại thế giới mới lấy võ đạo là tối cao này.
Dù sao, Nhan Kha cũng chỉ có ba năm thời gian.
Lâm Bình cần tìm được thuốc tiên trong vòng ba năm.
Nếu không cho dù Đại La thần tiên có tới cũng không cứu được Nhan Kha.
Mà trước mắt anh lại tìm được rồi?
"Huyết Hồn Thụ là thuốc tiên sao ạ?"
Lâm Bình vô cùng kích động, vội hỏi lại Hoàng Viễn Phương.
Hoàng Viễn Phương ngẩn người.
Hiển nhiên chính ông cũng không biết cái gì là thuốc tiên.
Vị trên tế đàn kia chỉ ban cho Hoàng Viễn Phương một bộ võ thuật nhưng lại không truyền đạt những tri thức thông dụng khác cho ông.
Nói thật, trừ bộ võ thuật kia thì những kiến thức mà Hoàng Viễn Phương có được còn không nhiều bằng Lâm Bình.
"Không biết."
"Nhưng không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không sẽ bị vị kia nghi ngờ."
"Hiện tại nhanh nghĩ ra cách giải quyết chuyện này đi!"
Hoàng Viễn Phương lập tức đáp lại.
"Vừa rồi con hình như cảm ứng được khí tức của hai vị Thần Vương, bọn họ chắc là đang hướng tới trung tâm thành cổ rồi, không thì chúng ta mang theo Huyết Hồn Thụ bỏ chạy đi!"
Lâm Bình đưa ra đề nghị.
"Cứ chạy như vậy thì không được."
"Huyết Hồn Thụ không phải thứ con muốn mang đi là có thể mang đi, trừ khi chính nó bằng lòng nếu không rất khó bắt được nó."
Hoàng Viễn Phương lại cũng không đồng ý với ý kiến của Lâm Bình.
Chính Lâm Bình còn cảm thấy ý kiến này không đáng tin nữa là.
"Thôi, con đánh cho thầy choáng váng là thầy không cần phải chấp hành mệnh lệnh của hắn nữa, mà có chấp hành cũng không xong."
Lâm Bình lại nói.
Hoàng Viễn Phương: "..."
Thằng ranh này là muốn khi sư diệt tổ hả?
"Được." Nhưng Hoàng Viễn Phương vẫn đồng ý rất nhanh.
Đúng vậy.
Đánh ngất xỉu mình là xong rồi.
Là do mình không địch lại thằng nhóc này.
Chứ không phải mình cố ý không mang theo Huyết Hồn Thụ cùng nó trở về đâu.
Ông đoán vị ở trung tâm thành cổ kia sẽ không vì Lâm Bình đánh ngất xỉu ông mà ra tay với Lâm Bình dẫn tới phá hủy kế hoạch lớn của chính hắn đâu.
Tuy Hoàng Viễn Phương cũng không quá rõ hư ảnh trên tế đàn kia rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng Hoàng Viễn Phương biết nhất định không phải chuyện tốt lành gì cho cam.
Hư ảnh kia chính là muốn hấp dẫn một vài cường giả tới.
Đây nhất định là mục đích của hắn.
Nhưng hơn phân nửa là có lợi cho hắn.
Còn với những người khác nói không chừng chính là họa sát thân.
Này cũng là nguyên nhân vì sao hư ảnh trên tế đàn kia ban cho ông vô số cơ duyên nhưng ông vẫn không thể đột phá được cảnh giới Thần Vương.
Nguyên nhân không thể đột phá Thần Vương, thứ nhất chính là vì còn chưa đạt đến bình cảnh đó thật.
Nguyên nhân thứ hai là do ông cố ý kéo.
Hoàng Viễn Phương cảm thấy ông mà đột phá cảnh giới Thần Vương nói không chừng cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
"Hừ."
Hoàng Viễn Phương hừ lạnh một tiếng, giả vờ như đánh rất lâu nhưng vẫn không bắt được Lâm Bình, sau đó tỏ vẻ thẹn quá thành giận.
Sau một lần va chạm gần với Lâm Bình.
Trong cơ thể Hoàng Viễn Phương đột nhiên bộc phát ra một cỗ uy thế cực kì khủng bố vừa hay cổ "uy thế" này khiến cho không ít kiến trúc còn sót lại thi nhau nổ tung.
Khiến cho sắc mặt đám người Tần Kiều thoáng chốc thay đổi.
"Nộ Long Xuất Hải!"
Theo đó, trong mắt Hoàng Viễn Phương bộc phát ra một luồng sát ý.
Chỉ chớp mắt.
Một dải lụa khởi nguyên phát ra từ trên người Hoàng Viễn Phương lao nhanh như nước lũ về phía Lâm Bình.
Mà trong dòng nước lũ khởi nguyên kia loáng thoáng có tiếng rồng ngâm vang lên.
Chỉ thấy lúc dòng nước lũ khởi nguyên đến gần thì xuất hiện một bộ vuốt rồng bỗng nhiên chộp tới chỗ Lâm Bình.
Cho dù là không gian thành cổ này cực kỳ kiên cố, kiên cố gấp mười lần bên ngoài.
Nhưng dưới một chiêu này cả không gian đều sụp đổ.
"Trò mèo!"
Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.
Nháy mắt cả người Lâm Bình chia ra làm sáu bóng hình thi triển chiêu số gần như giống nhau như đúc.
Tất cả đều cầm rìu bổ ra.
Đương nhiên trên thực tế đây cũng không phải là phân thân mà là do tốc độ của Lâm Bình quá nhanh, liên tiếp thi triển ra sáu chiêu nên trông có phần giống như là thuật phân thân.
"Côn Bằng Phủ Ý!"
"Thuật Hợp Kích!"
Lúc sáu rìu hợp lại thành một cũng là lúc bộc phát ra một luồng uy thế kinh thiên động địa.
Khiến cho sắc mặt đám người Tần Kiều lại thay đổi.
Lâm Bình quá mạnh, mạnh đến mức nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
"Oanh!"
Nương theo một tiếng vang thật lớn trên không trung, nguồn sức mạnh mới tạo thành từng vòng sóng năng lượng mà mắt thường có thể thấy, sau đó khuếch tán ra xung quanh.
Kiến trúc trong vòng một km quanh đó gần như đều bị phá hủy.
Mà dòng nước lũ khởi nguyên do Hoàng Viễn Phương thi triển ra cũng bị nguồn sức mạnh do sáu rìu hợp lại của Lâm Bình đánh tan trong không trung, đồng thời vuốt rồng hiện ra trong dòng nước lũ khởi nguyên kia cũng bị một rìu của Lâm Bình bổ cho tan thành mây khói.
Hóa thành từng điểm sáng sức mạnh phiêu tán trong không trung.
Nhưng mà.
Đợi đến lúc Hoàng Viễn Phương tập trung nhìn lại mới phát hiện Lâm Bình đã biến mất, lúc này sắc mặt Hoàng Viễn Phương thoáng chốc thay đổi.
Một luồng nguy hiểm trực tiếp đánh thẳng vào đỉnh đầu Hoàng Viễn Phương.
Nháy mắt thân hình Hoàng Viễn Phương di chuyển.
Cũng chính vào khoảnh khắc này.
"Rầm!"
Dựa vào thang thông thiên cùng với ánh sáng hư không, Lâm Bình bỗng nhiên như nhảy ra từ trong hư không, tay trái tạo thành quả đấm, trên nắm đấm này có sắc vàng dao động mãnh liệt đồng thời quấn nắm đấm là một luồng sức mạnh như rồng như hổ bỗng dưng đánh úp lại.
Sắc mặt Hoàng Viễn Phương lại thay đổi.
"Đây đúng là không cần mình đặc biệt đóng kịch làm gì ha!"
Trong lòng Hoàng Viễn Phương thầm mắng một câu.
Sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
"Toong!"
Nắm đấm của Lâm Bình trực tiếp nện vào gáy Hoàng Viễn Phương.
Chỉ trong chớp mắt.
Trong mắt Hoàng Viễn Phương như nổ đom đóm.
Có cảm giác như đầu óc nổ tung.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!