“Hình như đây là... hơi thở của Lâm Bình...?”
Sau một khắc, Nam Cung Tiên Nhi đã xuất hiện ở gần vị trí cũ của Lâm Bình, trong mắt có chút hoài nghi.
Nam Cung Tiên Nhi cực kỳ cảnh giác.
Nhưng, cuối cùng cô ta không phát hiện ra điều gì cả.
...
...
Tế đàn.
Đông Bá Vương và Kỳ vương đứng sóng vai nhìn tế đàn đang lơ lửng trên cây Tử Kim Hàng Ma Xử với đôi mắt sáng rực.
Đồng thời, họ cũng cực kỳ cảnh giác.
Hai người không tùy tiện ra tay.
“Hả?”
Đột nhiên.
Đông Bá Vương nhìn sang bên cạnh.
“Kỳ Vương, vừa rồi bà có cảm thấy gì không?”
Đông Bá Vương nhíu mày lên tiếng hỏi.
“Không có.”
Kỳ Vương lắc đầu.
Thực lực của bà ta không bằng Đông Bá Vương. Những thứ Đông Bá Vương có thể cảm nhận được nhưng bà ta chưa chắc có thể cảm thấy.
Đông Bá Vương càn quét tinh thần lực.
Thử dò xét một phen.
Cuối cùng ông ta không nhận thấy được điều gì.
...
...
Trong cổ thành, dưới tế đàn.
Lâm Bình bị một bàn tay khổng lồ bắt lấy, anh bỗng cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
Lâm Bình không hề do dự.
Đứng trước nguy cơ, Lâm Bình cũng bất chấp việc mình có bị bại lộ đại thành kim thân không mà lập tức phát huy đại thành kim thân.
Anh bộc phát tất cả sức mạnh của mình không hề giữ lại chút gì.
Nhưng.
Giây phút sức mạnh của Lâm Bình bùng nổ thì bàn tay khổng lồ kia chợt buông ra, sức mạnh bùng lên từ cơ thể Lâm Bình như đánh vào lớp bông vậy.
Toàn bộ chúng đều thoát ra ngoài khoảng không.
Bấy giờ.
Lâm Bình chợt phát hiện.
Hoàn cảnh xung quanh anh đã hoàn toàn thay đổi.
Dường như anh đã đi vào một không gian bị phong bế, khắp nơi đầy hỗn loạn không thấy rõ ánh sáng nhưng ở giữa trông như một tế đàn bị năm màu sắc bao phủ, tia sáng cực kỳ mờ ảo khiến Lâm Bình chẳng dám nhìn thẳng vào cái bóng đang đứng chắp tay sau lưng.
Ở bên cạnh Hư ảnh, ngoài tế đàn.
Huyết Hồn Thụ đang đứng cắm rễ ở bên cạnh.
Có vẻ nó đang không biết phải làm sao.
“Tế đàn!”
“Hư ảnh!”
Thấy cảnh đó, Lâm Bình bỗng hít sâu một hơi, da đầu tê dại.
Đến tận bây giờ, sao Lâm Bình còn có thể không biết bàn tay mới vừa bắt anh đến từ nơi nào chứ.
Lâm Bình không mở lời.
Anh cảnh giác cao độ.
Anh âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu có gì không ổn, anh sẽ lập tức sử dụng Thang thông thiên để chạy trốn.
“Bây giờ cậu ta đã tới, cậu không cần phải đi đâu cả vì cậu ta sẽ ở đây chơi với cậu.”
Hư ảnh không nhìn Lâm Bình mà chỉ nhìn Huyết Hồn Thụ rồi cất giọng khàn khàn khiến Lâm Bình cũng nghe rất rõ.
Nghe vậy.
“Đậu má.” Lâm Bình không chịu được thốt ra một câu chửi thề.
Hóa ra lý do anh bị tên khủng bố này bắt tới đây là vì Huyết Hồn Thụ đã đến tạm biệt gã sao?
Giờ khắc này.
Lâm Bình chỉ muốn chửi mẹ nó mà thôi.
Anh không ngờ lại bị Huyết Hồn Thụ chơi một vố.
Mặc dù.
Huyết Hồn Thụ không thật lòng muốn chơi anh.
Nhưng trong lúc vô tình đã đào cho anh một cái hố rồi.
Dĩ nhiên, lúc này Lâm Bình cũng hiểu e là trò mèo anh dùng để dụ dỗ Huyết Hồn Thụ đã bị tên Hư ảnh này nhìn thấu.
Có lẽ toàn bộ tình hình ở cổ thành đều nằm trong lòng bàn tay gã.
Thế nhưng, Lâm Bình không biết liệu chiêu trò của anh và Hoàng Viễn Phương có bị gã phát hiện không đây?
“À này, tiền bối...”
Lâm Bình thử mở lời.
Muốn làm quen.
Ít ra trước tiên phải phán đoán xem đối phương có ác ý với anh không rồi mới có thể nghĩ cách đối phó được.
Nghe thấy tiếng anh, Hư ảnh nhìn sang.
“Tiền bối, hậu bối là Lâm Bình, không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào cho phải phép?”
Lâm Bình hỏi thử.
Thái độ cực kỳ khiêm nhường.
Dĩ nhiên, đối diện với một người cấp Đế thế này thì Lâm Bình không thể không nhún nhường được.
“Xưng hô thế nào?”
“Xưng hô thế nào có quan trọng không?”
Hư ảnh đáp một cách thản nhiên, dường như giọng nói có vẻ tang thương và cô độc.
Bỗng nhiên tâm trạng ấy lại ảnh hưởng đến Lâm Bình.
Tuy vậy, Lâm Bình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trong lòng kinh hãi.
Chỉ một câu nói của Hư ảnh đã có thể ảnh hưởng đến anh, điều này làm Lâm Bình thấy lạnh cả người nên anh càng âm thầm đề phòng hơn.
“Tôi đã sớm tiêu tan rồi, thứ còn lại hôm nay chỉ là một niềm tiếc hận mà thôi.”
“Trí nhớ mông lung không rõ!”
Hư ảnh lắc đầu.
Không nói với Lâm Bình nên xưng hô thế nào.
Lâm Bình oán thầm.
Mất cả buổi trời mà vẫn không chịu nói.
Nhưng, Lâm Bình không tin lời của cái bóng đó, rằng gã chỉ là một niềm tiếc hận mà thôi.
Nếu chỉ là một niềm tiếc hận nhưng có thể mạnh mẽ nhường này, có thể bắt anh đến đây chỉ trong khoảnh khắc, còn có cả thần trí, vậy thật sự là gặp quỷ rồi.
Theo như thầy nói Hư ảnh này giống một ván cờ được bày sẵn để nhắm vào cường giả hơn, không thành công thì sẽ thông qua âm mưu nào đó nhằm thoát khỏi khốn cùng.
“Huyết Hồn Thụ thích cậu, sau này cậu cứ ở lại chơi với Huyết Hồn Thụ đi, đương nhiên tôi cũng sẽ ban cho cậu một cơ duyên.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!