Chương 106: Lại nổi lên sát ý
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Bình khẽ thay đổi. Đến nay, thể lực, sức quan sát, thính lực hay thị lực của anh đều hơn xa người thường.
Lúc trước, khi cúc áo sơ mi của Trần Tĩnh bị bung ra, Lâm Bình vô tình nhìn thấy một nốt ruồi đen nho nhỏ dưới lớp áo sơ mi.
Mặc dù nốt ruồi đó chẳng hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ta, thậm chí còn tăng thêm phần quyến rũ, nhưng dù sao cũng là một chấm đen xuất hiện trên nền tuyết trắng, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, do đó Lâm Bình lập tức chú ý tới chỗ đó.
Tuy nhiên, chưa chờ Lâm Bình nói rõ nguyên do thì Trịnh Mạnh Quân đã bò dậy.
Giờ đây, má phải của Trịnh Mạnh Quân đã sưng vù, hắn đau đớn đến mức liên tục co giật khỏe môi, hít hà liên tục. Ánh mắt của Trịnh Mạnh Quân khi nhìn Lâm Bình có một chút hoảng sợ.
Nhưng dù sao Trịnh Mạnh Quân cũng là đại ca trong nhóm côn đồ nên hắn cũng không vì thế mà rút lui. Vừa rồi hắn cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lâm Bình và Trần Tĩnh.
Lúc này, sắc mặt hắn tràn đầy vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù tụi mày biết tạo đã thuê người ghép ảnh chụp thì làm gì được tao?” "Chỉ cần tạo tung những bức ảnh đó ra, ai thèm quan tâm là thật hay giả? Chẳng lẽ mày còn cởi đồ ra để giải thích cho người ta thấy mày có nốt ruồi trên ngực hay sao?"
Trịnh Mạnh Quân hung tợn nhìn Trần Tĩnh.
Trái tim Trần Tĩnh lại run lên, toàn thân cứng đờ. Nếu Trịnh Mạnh Quân thật sự tung ảnh chụp ra bên ngoài thì dù đó là ảnh ghép, người khác cũng sẽ tin là thật.
Chẳng lẽ cô còn cởi quần áo ra để chứng minh cho mọi người thấy cô có nốt ruồi trên ngực sao?
Huống chi, có những việc một khi đã xảy ra rồi, cho dù biết rõ chỉ là lời đồn, giải thích rõ ràng sau khi đã xảy ra vụ việc thì có mấy ai quan tâm đâu? Đa số mọi người chỉ để bụng tới vụ việc cực nóng trước đó chứ không phải là chân tướng. “Trần Tĩnh, tôi nói cho cô biết, cô không thoát khỏi tay tôi được đâu!” Trịnh Mạnh Quân nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời tôi nói thì cô hãy chờ để nổi tiếng đi “Còn mày nữa! Dám làm tổn thương anh em của tao, còn đánh tao nữa chứ! Hôm nay bố mày không đánh mày thành tàn phế thì bố mày không gọi là Trịnh Mạnh Quân nữa!”
Tiếp đó, Trịnh Mạnh Quân quay sang nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt đầy lửa giận.
Lúc vừa bò dậy, hắn đã gửi tin tức triệu hồi các anh em dưới cơ, kêu mọi người cầm “đồ chơi” tới đây, “Nếu mày muốn chết thì tao sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mày!"
Ánh mắt Lâm Bình lạnh lùng nhìn Trịnh Mạnh Quân, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo kinh người
Anh đã nổi lên sát ý.
Sau Lý Nguyên Tùng, đây là lần thứ hai Lâm Bình nổi lên ý định giết người. Lâm Bình chưa bao giờ nương tay với những kẻ khốn nạn như thế. “Mày... Mày định làm gì?” Trịnh Mạnh Quân bỗng cảm thấy trong lòng sợ hãi. “Tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên quỳ xuống dập đầu nhận lỗi trước mặt tao, xin được tao tha thứ, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng. Nếu không, bố mày sẽ cho mày nằm liệt trên giường đến hết cuộc đời!”
Song Trịnh Mạnh Quân vừa nói xong câu đe dọa này thì thân thể hắn đã bay ra ngoài, đồng thời tiếng gãy vang lên từ trên đùi phải của hắn ta!
Xương đùi của hắn đã bị gãy! "Á!"
Trịnh Mạnh Quân không nhịn được cất tiếng kêu thảm thiết. “Mày... Mày mà dám đụng vào một cọng tóc của tao thì tao bảo đảm ngày mai, những bức ảnh của Trần Tĩnh sẽ xuất hiện trên mạng, đưa đến tận tay bạn bè người thân của cô ta.
Thấy Lâm Bình lại cất bước đi về phía mình, vẻ mặt anh tràn đầy sự lạnh lẽo với sinh mạng, Trịnh Mạnh Quân không khỏi hoảng hốt. “Tao chẳng những dám đụng vào tóc của mày mà còn dám giết mày nữa đấy, mày tin không?” Lâm Bình thản nhiên nói.
Trong mắt anh, Trịnh Mạnh Quân đã tương đương với người chết.
Con người trong mắt Trịnh Mạnh Quân bỗng co rút lại. “Đừng nói là chết, nếu mày dám đụng vào một cọng lông của tao thì tao bảo đảm Trần Tĩnh sẽ mất hết danh dự đấy, mày tin không?” “Vừa rồi tao đã gửi tin nhắn, chỉ cần tạo xảy ra chuyện gì thì họ sẽ lập tức tung ảnh chụp của cô ta lên mạng. Trịnh Mạnh Quân cắn rằng nói.
Hắn không biết rốt cuộc Lâm Bình là ai, cũng không rõ tính nết của Lâm Bình. Nhưng... Nếu Lâm Bình đi theo Trần Tĩnh về nhà thì chắc hẳn cũng đã từng lang chạ với Trần Tĩnh, cho nên anh không có khả năng không quan tâm tới
Trần Tĩnh. Nghe vậy, Trần Tĩnh mau chóng lại gần, kéo tay Lâm Bình. “Lâm Bình, đừng... Lỡ... Lỡ như tên đó thật sự tung ảnh chụp ra ngoài thì tôi... Tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa.” Giọng Trần Tĩnh thoáng run rẩy.
Cho dù người trên ảnh không phải là cô, nhưng một khi những bức ảnh đó bị lan truyền ra ngoài thì người đó cũng sẽ biến thành cô.
Trần Tĩnh cảm thấy tủi thân và bất lực đến mức xưa nay chưa từng có.
Thấy vậy, Lâm Bình khẽ cau mày.
Không thể không nói Trịnh Mạnh Quân này vẫn còn chút đầu óc.
Đương nhiên, đối với anh mà nói, chuyện này hoàn toàn không phải là vấn đề gì to tát. Cho dù bây giờ Lâm Bình giết Trịnh Mạnh Quân, anh cũng có cách không cho ảnh chụp bị lan truyền ra ngoài.
Tuy nhiên nếu Trần Tĩnh đã lên tiếng thì đương nhiên Lâm Bình sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô. Chuyện này vốn là chuyện riêng tư của Trần Tĩnh. Ủ*ng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Thấy vậy, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của Trịnh Mạnh Quân hiện lên một tia đắc ý. Đồng thời, hắn nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt như nhìn người chết.
Đúng lúc này, hai chiếc xe minibus bỗng lao tới từ nơi xa, khi chạy đến bên cạnh chiếc xe minibus mà vừa nãy Trịnh Mạnh Quân đã dùng thì mới phanh gấp lại.
Sau đó, cửa xe bị mở ra. “Đại ca, bọn em đến đây!”
Giọng nói vang lên, đồng thời mười mấy người lần lượt bước xuống xe minibus. Hầu như người nào cũng cầm vũ khí như ống tuýp, gậy gỗ vân vân... Thậm chí còn có mấy tên cầm dao chặt củi.
Mọi người vừa xuống xe, thấy hai người anh em của mình đang nằm kêu rên trên mặt đất, còn Trịnh Mạnh Quân cũng ngồi dưới đất với vẻ mặt dữ tợn.
Chỉ có mình Lâm Bình và Trần Tĩnh là vẫn nguyên vẹn đứng ở chỗ đó. Thế là đám du côn lập tức xông lên, bao vây chung quanh Lâm Bình và Trần Tĩnh. “Đại ca, anh không sao chứ?”
Gã cầm đầu xông đến trước mặt Trịnh Mạnh Quân, mau chóng đỡ Trịnh Mạnh Quân đứng dậy, chủ động làm giá đỡ cho hắn ta. “Mày bị mù hay sao mà hỏi?” Nghe vậy, Trịnh Mạnh Quân bỗng mắng một câu, đồng thời cho tên đó một cái tát.
Sau đó, Trịnh Mạnh Quân mới nhìn về phía Lâm Bình đang đứng trong vòng vây. Hắn ta được người kia đỡ đi cà nhắc cà nhắc đến gần, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn. “Thằng chó đẻ, có giỏi thì tiếp tục càn rỡ nữa đi!” Trịnh
Mạnh Quân nhìn Lâm Bình với vẻ mặt dữ tợn.
Trần Tĩnh hoảng sợ tới gần Lâm Bình.
Cho dù Lâm Bình rất giỏi đánh nhau, nhưng bây giờ ở đây có quá nhiều người, hơn nữa còn cầm vũ khí, sao Lâm Bình có thể đánh thắng chúng được? “Lâm Bình, xin lỗi cậu, đều tại tôi làm liên lụy tới cậu. Sắc mặt Trần Tĩnh tái nhợt nói, sau đó cô ta định van xin Trịnh Mạnh Quân tha thứ, dù thế nào cũng không thể làm liên lụy tới Lâm Bình.
Chẳng qua Trần Tĩnh còn chưa lên tiếng thì Lâm Bình đã vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, cô cứ yên tâm, cứ giao cho tôi!”
Dứt lời, Lâm Bình mới nhìn về phía Trịnh Mạnh Quân: “Đàn em của mày đều đã đến đủ rồi đúng không?” “Sao hả? Sợ à?” Trịnh Mạnh Quân cười dữ tợn nói: “Nếu mày quỳ xuống xin tha, dập đầu gọi tao là ông nội thì có lẽ tạo sẽ tha cho mày một cái mạng!”
Nghe vậy, Lâm Bình nhếch mép cười khẽ. Sau đó, ánh mắt anh bắt đầu trở nên sắc bén, khí thế kinh người. “Nếu đàn em của mày đều đã đến đủ thì có nghĩa là không còn ai có thể tung ảnh chụp ra ngoài!”
Lâm Bình nói bằng chất giọng lạnh lẽo.