"Không đúng, cũng không phải là sức mạnh Đế cấp thực sự? Hoặc là nói chính xác ra, ông ta chỉ có lực tinh thần hóa thể mà thôi, cũng không thể coi là phát huy đầy đủ được sức mạnh Đế cấp..."
Trong lòng Quốc Thiên chợt hiểu ra.
Rốt cuộc ông ấy cũng có thể thầm thở phào một cái.
Trước đó.
Cho dù thế nào ông cũng không thể ngờ rằng, biên giới Thương Lan còn có liên quan đến một vị cường giả cấp Đế.
Phải biết rằng.
Hiện nay, cả lục địa Di Lạc, trước nay cũng chỉ có hai vị cường giả cấp Đế chân chính tồn tại, trong đó có một vị đã chết từ lâu, còn một vị thì tình hình không rõ, không biết là còn sống hay đã chết.
"Bùm!"
Khi Quốc Thiên đánh ra một chưởng đối kháng trực tiếp với Hư ảnh kia.
Sức mạnh và lực công kích của hai bên quần đảo.
Làm cho cả mảnh không gian xung quanh đều trở nên hỗn loạn.
‘Không thể nới lỏng lực khống chế dây xích, chỉ cần vừa thả tay ra, ngoài mình ra, mọi người ở đây cũng đều phải chết.’
Trong lòng Quốc Thiên thầm mắng một câu.
Cho nên ông ấy chỉ có thể vừa tiếp tục trấn áp sợi dây xích bị chi phối bởi tên cường giả cấp Đế không biết ở đâu chui ra này, cùng lúc còn phải đánh nhau với lão Hư ảnh kia.
Thấy sau khi Quốc Thiên, cung phó cung Thương Huyền, cường giả nửa cấp Đế giao đấu với Hư ảnh mà còn không chiếm được thế thượng phong. Điều này làm cho những cường giả của biên giới Thương Lan, bao gồm cả ba người Minh Huân, Đông Bá Vương và Kỳ Vương đều cảm thấy tim đập chân run một trận.
Mọi người nhanh chóng thối lui về phía cửa thành cổ.
Không ai dám đến gần phạm vi giao chiến quanh tế đàn của hai người họ.
‘Không đúng, ông ta không phải đang giao chiến chính thức với mình, mà mỗi lần ra đòn đều đang nhắm đến một nơi khác!”
Rất nhanh sau đó.
Quốc Thiên đã phát hiện ra có cái gì đó không đúng lắm.
‘Ông ta muốn làm gì?’
"Muốn mượn cơ hội này để chạy trốn ư?”
Trong lòng Quốc Thiên cả kinh.
Nếu còn tiếp tục nữa, vậy thì chính là bị Hư ảnh này nắm mũi dẫn đi, cuối cùng chỉ có thể hoàn thành mục đích của ông ta.
Nhưng mà nếu từ bỏ việc trấn áp dây xích, toàn lực ứng phó với Hư ảnh, đánh một trận hẳn hoi thì dẫu không thể trấn áp Hư ảnh, nhưng nói không chừng có thể còn không bị ông ta dắt đi.
Nhưng nếu như không trấn áp sợi dây xích này nữa.
Vậy thì, những chân thần này của biên giới Thương Lan, bao gồm cả Trịnh Minh, Đông Bá Khâu và Kỳ Hồng Ảnh, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Lục địa Di Lạc không thể chịu nổi sự tổn thất mất đi một vị Tôn giả, hai vị Thần vương, cùng với nhiều Chân Thần như vậy.
Nếu không, nhất định sẽ có biến cố cực kỳ lớn xảy ra.
Trong lòng Quốc Thiên nhất thời có chút lo lắng.
"Tân, giết sạch bọn họ!"
Mà lúc này, Hư ảnh lại mở miệng một lần nữa.
Ngay khi ông ta mở miệng, Lâm Bình vốn còn đang suy nghĩ thì cảm thấy như mọi thứ đều đang dịch chuyển, không gian trở nên vặn vẹo.
Sau một khắc.
Lâm Bình phát hiện ra hai người là anh và Hoàng Viễn Phương cũng đã xuất hiện trên ranh giới của tế đàn.
Thấy Lâm Bình, con ngươi của Quốc Thiên hơi co lại.
Còn có người ư?
Còn Đông Bá Vương, Kỳ Vương, bao gồm cả Nam Cung Tiên Nhi, Nam Cung Thịnh, Ngô Vũ Nhai, Hoắc Viễn Uy, thậm chí là cả đám người Tần Kiều và Diệp Hiên cũng lập tức trợn tròn hai mắt.
Gần như không thể tin được.
Lâm Bình là người của Hư ảnh ư?
"Trước đó chúng ta còn luôn đi tìm Lâm Bình, xảy ra biến cố lớn như thế mà không biết anh ta đi đâu, còn tưởng rằng anh ta đã ra khỏi thành từ trước rồi chứ."
"Kết quả là anh ta lại đang ở đây sao?”
"Anh ta là người của kẻ kia ư?”
Đám người Tần Kiều, Diệp Hiên cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhất là, lúc này Hoàng Viễn Phương cũng đứng ở bên cạnh Lâm Bình, như thể càng chứng minh cho phỏng đoán của bọn họ.
"Lão Hoàng?"
Đám người Nam Cung Tiên Nhi, Ngô Vũ Nhai, Hoắc Viễn Uy không chỉ nhận ra Lâm Bình, mà cũng nhận ra "Lão Hoàng" ở bên cạnh Lâm Bình.
Trong lòng bọn họ gần như đều nảy sinh suy đoán giống như đám người Tần Kiều.
Lâm Bình: "..."
"Làm sao bây giờ?" Lúc này Hoàng Viễn Phương cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Bình.
Phải nghe lời Hư ảnh, đi giết những người này sao?
Hay là không nghe, vậy có khi nào chỉ sau một khắc, bọn họ sẽ lập tức chết không có chỗ chôn không?
Nhưng cho dù ra tay.
Đối phương cũng không chỉ là Chân Thần mà.
Còn có Thần vương đấy!
Trước đó Lâm Bình ở trong lò luyện đan nên cũng không rõ tình hình bên ngoài cho lắm, nhưng Hoàng Viễn thì biết, bên ngoài không chỉ có Thần vương, mà còn có cả Tôn Giả nữa!
Mẹ nó, thế này mà xông lên giết đối phương, đó cũng tự tìm chết mà!
Ừ thì đánh không lại Đế cấp.
Nhưng mà Tôn Giả cũng đánh không lại mà.
Mà đừng có nói đến Tôn Giả.
Cho dù là Thần vương, dẫu là Thần vương bị thương rất nặng thì cũng chưa chắc bọn họ đã có thể đánh thắng được!
"Đi."
Sắc mặt Lâm Bình trầm xuống.
Sau đó.
Anh mang theo Hoàng Viễn Phương chạy thẳng về phía đám người Nam Cung Tiên Nhi.
Thấy Lâm Bình đưa ra quyết định này, Hoàng Viễn Phương cũng chỉ có thể đi theo anh.
Dĩ nhiên.
Lâm Bình xông tới, nhưng không phải là thật sự muốn đi giết những người này, Lâm Bình tất nhiên cũng hiểu rõ, anh có thể đối phó với những Chân Thần đó. Bây giờ anh đã có được đại thành kim thân cùng viên mãn Ngọc Cốt, anh còn có thể cầm chân được cả cường giả Thần vương.
Nhưng mà cường giả cấp Tôn.
Bảo anh đi giết ư?
Thế này thì có khác nào tự tìm chết không?
Lâm Bình không biết Hư ảnh kia có phải là đang thử dò xét lòng trung thành của mình hay không.
Nhưng Lâm Bình cũng không có ý định đi giết mấy người Nam Cung Tiên Nhi này.
Đương nhiên, trong tình huống chưa rõ tình hình thế nào, Lâm Bình cũng sẽ không tùy tiện trở mặt với Hư ảnh kia.
Mục tiêu của Lâm Bình chính là Đông Bá Vương và Kỳ Vương.
Đi đánh nhau với bọn họ, tuy rằng hai người là Thần vương, nhưng hiện tại cả hai đều đang bị trọng thương, chắc là họ không giết chết được anh đâu nhỉ?
Nói tóm lại, là cứ phải đánh nhau một trận đã, làm bộ cho Hư ảnh kia thấy thôi mà.
Dĩ nhiên, để tránh cho bọn họ hiểu lầm, Lâm Bình cũng phải tìm cách để truyền tải thông tin cho đối phương, để họ biết anh cũng không có ý giết bọn họ thật.
Nhưng mà chuyện này cũng hơi mạo hiểm.
Ngộ nhỡ đối phương không tin thì sao?
Nhưng trước mắt, cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Có điều.
Cũng chính vào lúc này.
Cả mảnh không gian chợt xảy ra dị động.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giờ khắc này, mọi người lại cảm thấy kinh hãi một lần nữa.
Đừng nói đám người Lâm Bình, cho dù là Quốc Thiên và Hư ảnh kia đang giao đấu cũng thoáng chậm lại!
Nhất là Hư ảnh, sắc mặt ông ta càng biến sắc hơn.
"Khung, tôi tuân lệnh chủ tử, lại tới trấn áp ông!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!