Trong nháy mắt.
Lâm Bình cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nhưng mà cũng may, lúc này Lâm Bình đã không còn giống như lúc ở trại huấn luyện Suối Vàng nữa, chỉ là khi ông ta vừa liếc mắt tới, cảm giác đó quả là kinh khủng.
Lâm Bình cũng không rõ lắm, rốt cuộc là bởi vì lực tinh thần của anh đã khác biệt một trời một vực so với trước kia, hay là vì trạng thái của xác sống lúc này đã tỉnh táo, biết cách khống chế lực tinh thần của anh, cho nên mới khiến anh vừa nhìn đã không chịu nổi như vậy.
"Kiếm Suối Vàng đâu?”
Thần không nói gì khác, mà chỉ hỏi một câu.
Quả nhiên.
Ông ta thật sự hỏi đến chuyện kiếm Suối Vàng rồi.
Lâm Bình phỏng đoán, ông ta chắc chắn là đã hiểu rõ chân tướng chuyện Lâm Bình đã lừa gạt ông ta rồi.
Trán Lâm Bình rin ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Kiếm… Kiếm Suối Vàng, bây giờ không có ở chỗ tôi, lúc trước khi gặp công chúa Yêu Yêu đã bị cô ấy mượn đi mất rồi. Công chúa nói là đến lúc thích hợp sẽ trả lại cho tôi.”
Lâm Bình không dám giấu giếm.
Dĩ nhiên, bên cạnh đó thì Lâm Bình cũng muốn phét lác tí cho oai.
Cho dù thế nào thì trước tiên phải lôi Yêu Yêu ra, chứng minh mối quan hệ của mình và Yêu Yêu là có thật, hơn nữa quan hệ còn rất thân thiết, nếu không sao Yêu Yêu có thể mượn kiếm Suối Vàng của anh được chứ?
Dĩ nhiên, Lâm Bình nhất định sẽ không nói ra sự thật, rằng Yêu Yêu "mượn" và "cướp" thật ra thì cũng không có gì khác nhau lắm, hoàn toàn là không hề có đồng ý của anh đã cầm kiếm Suối Vàng đi mất, chẳng qua là anh chỉ dùng từ “mượn” để giải thích mà thôi.
Bây giờ Lâm Bình chỉ có thể hy vọng vào việc cái ông Thần này biết Yêu Yêu, cũng hy vọng ở trong mắt ông ta, địa vị của Yêu Yêu đủ mạnh để có thể uy hiếp ông ta.
"Công chúa Yêu Yêu ư?"
Nghe vậy, khóe miệng rõ ràng đã thối rữa của Thần cũng hơi giật giật.
Hiển nhiên là khi nghe thấy cái tên này, Thần có vẻ cũng không được bình tĩnh cho lắm.
"Cô ấy, còn sống sao?"
Sau đó, Thần hỏi.
"Cô ấy không có chết." Lâm Bình vội vàng đáp lời.
Yêu Yêu còn sống không? Lâm Bình không chắc chắn lắm, nhưng đúng là không chết mà.
Trước kia Lâm Bình không hiểu.
Nhưng bây giờ, Lâm Bình biết, ban đầu khi anh nhìn thấy Yêu Yêu, thật ra thì cũng giống như khi anh nhìn thấy Hư ảnh Khung kia, đều là dạng lực tinh thần hóa thể.
Hơn nữa, đúng là Yêu Yêu cũng đã nói, chân thân của cô ấy không thể động đậy được.
Như vậy thì chắc là vẫn còn sống.
Thần gật đầu một cái.
"Tuy cậu không phải là người thừa kế của Dịch, nhưng nếu cậu có quan biết Yêu Yêu, lại từng lấy được kiếm Suối Vàng, vậy thì tôi sẽ truyền cho cậu kiếm pháp của Suối Vàng, chính là kiếm pháp Suối Vàng thiết mạc điếm ô!”
Lúc này, Thần truyền âm cho Lâm Bình.
Đồng thời, một dòng chảy kiếm pháp mờ mịt khó hiểu cũng hiện lên trong đầu Lâm Bình.
Sắc mặt Lâm Bình đầy vẻ vui mừng.
"Tiền bối..." Lâm Bình mở miệng, cũng muốn hỏi ông ta, nếu muốn trở về trái đất thì phải làm như thế nào.
Dù sao, trước đây Thần cũng ở trong trại huấn luyện Suối Vàng, mà bây giờ ông ta lại xuất hiện ở nơi này, có lẽ ông ta sẽ biết cách trở về.
Mặc dù Lâm Bình không có ý định trở về trái đất ngay, nhưng chắc chắn anh vẫn cần phải chuẩn bị sẵn sàng, hiểu rõ làm như thế nào mới có thể trở lại thế giới hiện đại chứ.
Vậy mà.
Lâm Bình vừa mở miệng.
Thanh âm của Thần lại một lần nữa truyền đến: "Thời gian tôi có thể giữ vững sự tỉnh táo là có hạn, không thể chậm trễ thêm nữa, cần phải lập tức trấn áp Khung lại, nếu không hậu hoạ sẽ vô cùng khó lường."
"Giờ đây chẳng biết chủ nhân đã đi đâu rồi, sau này nếu như cậu gặp lại được công chúa Yêu Yêu, có thể báo cho cô ấy về chuyện ở nơi này, để cho công chúa Yêu Yêu nghĩ cách hoàn toàn giải quyết tai họa của Khung.”
Sau khi giọng nói vừa dứt.
Thần bước từng bước ra, tiến vào tế đàn ngũ sắc, sau đó liền biến mất trên tế đàn ngũ sắc.
Cùng lúc đó,sự chấn động của tế đàn ngũ sắc cũng bắt đầu yếu dần đi.
Lâm Bình thầm nói, muộn mất một bước rồi, không kịp hỏi cách làm thế nào để trở về trái đất, trở về với thế giới hiện đại.
Nhưng mà, Lâm Bình cũng biết, bây giờ việc trấn áp Khung mới là đại sự.
Suy nghĩ của Lâm Bình thay đổi.
Lúc này anh quỳ xuống đất, vái một lạy về phía tế đàn: "Đa tạ sư thúc, lời sư thúc dặn dò, đệ tử nhất định sẽ không làm phụ lòng người!”
Một màn này.
Khiến cho mọi người của biên giới Thương Lan vốn đang sợ ngây người, bao gồm cả Quốc Thiên lại càng khiếp sợ hơn.
Vốn dĩ cảm thấy Lâm Bình hình như có liên quan gì đó với vị cường giả cấp Đế tên Thần kia đã đủ để khiến cho tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ rồi.
Mà lúc này, Lâm Bình lại gọi Thần là sư thúc.
Chuyện này càng khiến mọi người kinh hoàng không cách nào bình tĩnh lại hơn.
Nhất là, Quốc Thiên chính là cường giả bán Đế, mặc dù ông ấy không có cách nào, cũng không dám nghe lén xem có phải Thần đang truyền âm với Lâm Bình hay không, nhưng dựa vào trực giác của mình, ông ấy vẫn có thể chắc chắn rằng vừa rồi đúng là Thần đã truyền âm với Lâm Bình.
Nghĩa là Lâm Bình nói thế cũng không phải là giả!
Thần, chẳng lẽ thật sự là sư thúc của Lâm Bình sao?
Hơn nữa, còn có công chúa Yêu Yêu gì đó.
Nghe ra thì quan hệ giữa cường giả cấp Đế này và Lâm Bình đúng là không hề đơn giản, nếu không, khi nghe thấy bốn chữ "công chúa Yêu Yêu" kia, Thần đâu đến nỗi có phản ứng như vậy?
Lâm Bình cũng đang âm thầm theo dõi phản ứng của mọi người.
Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, sau này anh cũng là người có chống lưng ở lục địa Di Lạc này rồi.
"Thần, tên đáng chết này!”
Mà lúc này, trong tế đàn trong đúng lúc vang lên một giọng nói.
"Khung, ông đã u mê không tỉnh như vậy, mà thật sự cho rằng năm đó mấy người chủ nhân của tôi lại không lưu lại chiêu gì sao?”
Giọng nói của Thần cũng vang lên ngay sau đó.
Dưới tế đàn ngũ sắc, như thể sinh ra chấn động kịch liệt, khiến cho cả tòa tòa thành cổ đều bắt đầu điên cuồng run rẩy, giống như tòa thành cổ sắp hoàn toàn sụp xuống đến nơi rồi.
"Huyết Hồn Thụ!"
Mà lúc này, tiếng của Khung lại vang lên.
Lâm Bình lập tức nhận ra, trước đó bởi vì sự xuất hiện của cường giả cấp Đế, mà tất cả mọi người đều không để ý đến Huyết Hồn Thụ dường như đã bị hạ cấm thuật gì đó.
"Y a, đừng mà…”
"Khung, đừng ăn tôi..."
"Lâm Bình, tôi không muốn bị ăn hết, tôi muốn đi với anh ra ngoài…”
Lúc này, trong tai Lâm Bình vang lên âm thanh rất rõ ràng, đó là một giọng nói trẻ con đang cực kỳ hoảng sợ.
Trong lòng Lâm Bình nhất thời quýnh lên.
Huyết Hồn Thụ là hy vọng để anh có thể cứu được Nhan Kha.
Nhưng, Lâm Bình phát hiện ra hình như ngoài anh ra, không có ai nghe thấy giọng nói trẻ con kia của Huyết Hồn Thụ, bao gồm cả Hoàng Viễn Phương cũng không nghe thấy gì, tất cả mọi người chỉ hoảng sợ nhìn về phía tế đàn.
"Nuôi dưỡng Huyết Hồn Thụ, sau này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.”
Mà lúc này, giọng nói của xác sống Thần cũng đúng lúc truyền vào trong tai Lâm Bình.
"Nếu như... sau này Huyết Hồn Thụ có thể trưởng thành, cậu cũng không chết sớm, nếu cậu có lòng thì có thể mang theo Huyết Hồn Thụ, tới tìm tôi... Có khi tôi, còn có thể khôi phục lại…”
Sau khi nghe thấy câu này, trong lòng Lâm Bình cả kinh.
Mà cùng lúc đó, Lâm Bình phát hiện, hình như là có một chiêu thức vô hình đẩy Huyết Hồn Thụ cùng với chín thanh Phá Kiếm của anh vào trong không gian Huyền Vũ Giáp.
Trong lòng Lâm Bình không khỏi vui mừng.
"Mảnh không gian này, sẽ bị hủy diệt mất, mọi người mau đi đi!”
Lúc này trong khi Khung đang tức giận gầm thét, giọng nói của Thần lại truyền tới.
"Có thể đi ư?" Mọi người mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!