Quốc Thiên cùng Trịnh Minh, Đông Bá Khâu và Kỳ Hồng Ảnh biến mất như hư không, sau khi rời khỏi nơi này, mọi người đều nhìn Lâm Bình một cách ngạc nhiên. Đặc biệt là gia tộc họ Nam Cung, họ Ngô và họ Hoắc.
Họ đã biết rằng Lâm Bình có một cường giả ẩn danh chống lưng, nhưng khi đó họ chỉ nghĩ rằng cường giả ẩn danh kia của Lâm Bình có thể là một vị cường giả thần vương.
Bọn họ muốn lôi kéo Lâm Bình, cường giả thần vương của Lâm Bình chỉ là một nguyên nhân trong số đó. Điều quan trọng nhất là Lâm Bình có đại thành kim thân, có tương lai sáng lạn. Vả lại bây giờ, Lâm Bình không chỉ có đại thành kim thân, tương lai rạng ngời mà còn có sư phụ cấp Đế và sư thúc, điều này thậm chí còn vượt qua giá trị bản thân của Lâm Bình.
Dù sao đi chăng nữa thì bọn họ cũng phải lôi kéo được Lâm Bình. Như người ta nói, gần quan thì hưởng lộc, nếu như Lâm Bình có mối quan hệ mật thiết với nhà nào thì nhà đó sẽ có nhiều cơ hội và nhận được nhiều lợi ích hơn.
Lâm Bình nhìn thấy ánh mắt háo hức của ba người họ, Lâm Bình lập tức hiểu ý của bọn họ. Không đợi ba người gia tộc họ Nam Cung, Ngô, Hoắc và các thế lực khác lên tiếng, ánh mắt của Lâm Bình đã chủ động nhìn về hướng núi Nguyên Từ, một trong ba vùng đất cổ xưa.
“Đây là cây giáo bạc, lúc trước tôi nói sẽ giữ hộ nó, giờ tôi trả nó lại cho anh!”
Lâm Bình chủ động lấy cây giáo bạc ra và đưa cho Vũ Minh ở núi Nguyên Từ.
May mắn thay, anh ta đã không chết trong các cuộc tấn công và giết hại các linh hồn phẫn uất trước đó.
“Xem ra, thực sự là một món thần khí!”
“Thực sự là một cổ vật.”
Sau khi Lâm Bình lấy giáo bạc ra, những thủ lĩnh nòng cốt của mười gia tộc lớn và ba vùng đất cổ, trong đó có vài vị chân thần đỉnh phong, bọn họ trầm trồ bàn tán. Bởi vì trong đám người lần đầu tiên đi thám hiểm cổ thành, không có chân thần đỉnh phong, giáo bạc chưa từng phát huy sức mạnh, lúc đó Vũ Minh cùng những người khác hoàn toàn không thể lường trước được.
Vào lúc đó, có người lên tiếng “Chúng ta đều bị tổn thất rất lớn, nhưng ở núi Nguyên Từ chúng ta thực sự đã thu được một cổ vật!”
Có người thì nguyền rủa trong lòng. Tuy nhiên, hầu hết ánh mắt của mọi người khi nhìn vào núi Nguyên từ đều phức tạp, đố kỵ, ghen ghét, chăm chú,... tất cả đều có.
“Cái này...”
Khi Vũ Minh nhìn thấy Lâm Bình giao cây giáo ra, sắc mặt của anh ta hơi thay đổi, anh ta do dự. Không phải anh ta không dám cầm giáo, mà là lo lắng chất lạ trên cây giáo sẽ lại làm anh ta bị thương, nhưng dù sao lúc này Lâm Bình cầm giáo cũng không có gì lạ thường. Điều mà Vũ Minh cân nhắc là với lai lịch hiện tại của Lâm Bình, liệu họ có nên lấy lại cây giáo này không? Không chỉ có Vũ Minh đang do dự, mà các thành viên cấp cao của núi Nguyên Từ cũng đang bối rối.
Phải lấy nó! Đó là một thần khí.
Nó có thể được coi là bảo vật của núi Trấn, một hiện vật cùng cấp với Ấn Nguyên Từ của núi Nguyên Từ, với cây giáo này, núi Nguyên Từ sẽ ngày càng vững chắc.
Dẫu sao thì không có vị thần vương nào ở núi Nguyên Từ này. Để đảm bảo sự trường tồn của núi Nguyên Từ, cần phải làm cho nền tảng của núi Nguyên Từ vững hơn và làm cho sức chiến đấu của núi Nguyên Từ mạnh hơn.
Có thể lấy nó không? Hình như nó cũng không phải là quá tốt! Đây không phải tương tự với việc gắp thức ăn từ miệng Lâm Bình sao? Mặc dù Lâm Bình đã chủ động đưa cho họ nhưng nếu như anh chỉ muốn thử lòng họ thôi thì sao? Nếu mình thực sự lấy nó. Mình sẽ đắc tội với Lâm Bình? Khi đó, mình bị Lâm Bình ghét bỏ, đối với núi Nguyên Từ, đó là một tai họa!
Trước đó Đông Bá Vương đã cam kết những thành viên đi đầu khám phá tòa thành cổ sẽ sở hữu những gì họ lấy được, và anh ta cũng biết rằng Lâm Bình chỉ thay núi Nguyên Từ gìn giữ cất hộ cây giáo này mà thôi, nhưng sau đó, anh ta cũng không đề cập đến chuyện phí giữ hộ với các trưởng bối núi Nguyên Từ.
“Nhớ đừng quên chuyện phí bảo quản nó.”
Nhìn mọi người ở núi Nguyên Từ do dự, biết những người núi Nguyên Từ này đang lo lắng điều gì, Lâm Bình mừng thầm trong lòng. Vì vậy, Lâm Bình lại lên tiếng, thể hiện thái độ.
Tuy đó là hiện vật rất đáng giá, nhưng hiện tại Lâm Bình không cần thứ này.
Còn đối với thầy Hoàng Viễn Phương, sau này vẫn còn cơ hội.
Trước đây, Lâm Bình đã nói rằng anh muốn trả lại cây giáo dài này cho núi Nguyên Từ, vậy thì Lâm Bình sẽ không làm ra vẻ như mình hồ đồ quên mất, cũng sẽ không cố tình ăn chặn mất trường thương của núi nhà người ta.
Nghe thấy thế, lúc này, các thành viên cấp cao của núi Nguyên Từ hiểu ý của Lâm Bình, trong lòng họ cũng an tâm hơn. Họ ra hiệu kêu Vũ Minh cầm lấy giáo.
Ngay lập tức, Vũ Minh bước tới Lâm Bình, kính trọng lấy giáo bằng cả hai tay, sau đó lùi lại.
“Người anh em… Lâm Bình” Người đứng đầu núi Nguyên Từ bước ra ngoài, do dự một lúc rồi cất tiếng gọi.
Rốt cuộc, danh tính của Lâm Bình cũng rõ ràng ở đó rồi. Đương nhiên, ông ta không thể nghĩ mình là trưởng lão chỉ vì ông ta là chân thần đỉnh phong và ông ta già hơn anh rất nhiều.
“Phí bảo vệ, cậu có thể nói... ” Nói đến đây, trong lòng người đứng đầu núi Nguyên Từ có chút cảm động, đột nhiên thay đổi xưng hô. “Cậu Lâm, tôi xin mời cậu đến núi Nguyên Từ một chuyến, cậu muốn lấy gì trên đó thì cứ lấy nhé.”
Nói chung, miễn là nó không phải là kho báu của núi họ, Ấn Nguyên Từ. Những thứ khác, nếu Lâm Bình thích, núi Nguyên Từ có thể sẵn lòng tặng cho anh. Dù sao thì dù giá trị có cao đến đâu cũng không thể cao bằng thần khí. Người đứng đầu núi Nguyên Từ nghĩ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!