Chương 107: Dẫn theo người của ông, có bao nhiêu dẫn bấy nhiêu!
Trịnh Mạnh Quân sửng sốt, sau đó cười phá lên. Chẳng qua hắn ta càng cười càng dữ tợn: “Thế thì đã sao? Chẳng lẽ mày cho rằng một mình mày có thể đánh thắng cả đảm bọn tao hay sao?”
Thế là đám du côn đàn em của Trịnh Mạnh Quân cũng đều ôm bụng cười ngặt nghẽo, cứ như thể vừa nghe thấy câu chuyện gì buồn cười lắm.
Nghe vậy, Lâm Bình cười khe: “Mày cho rằng đàn em của mày đông lắm à?” “Sao? Chẳng lẽ mày còn tìm được người khác giúp đỡ chắc?” “Được rồi, tạo cho mày một cơ hội để mày gọi người đấy. Để tạo chống mắt lên xem khu phố này đứa nào dám đối đầu với tao!” Trịnh Mạnh Quân nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong mắt hắn ta, nếu Lâm Bình đã là bạn bè của Trần
Tĩnh thì đương nhiên cũng không có khả năng là nhân vật tại to mặt lớn gì. Nếu không thì Trần Tĩnh đã sớm mượn oai của Lâm Bình mà xử lý hắn rồi, làm gì còn chờ tới bây giờ. Huống chi cả khu phố này đều đã là địa bàn của hắn ta. Hắn còn có chút tiếng tăm trên giang hồ, ngay cả mấy vị đại ca cũng sẽ nề mặt. “Giết mày làm bẩn tay tao. Lâm Bình thản nhiên nói: “Tìm người tới chôn mày thì còn phù hợp.
Dứt lời, Lâm Bình thật sự lấy di động ra gửi tọa độ cho Dương Thiên Long: “Dẫn người của ông tới đây, ngay bây giờ!” Lúc này, Dương Thiên Long đang ở trong nhà người tình của ông ta.
Gần đây, ông ta đang bận xử lý dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Hoàng Linh, mặc dù vô cùng bận bịu, song Dương Thiên Long lại tràn đầy nhiệt tình. Ngày nào cũng hăng hái chú tâm vào làm việc, thái độ nghiêm túc xưa nay chưa từng thấy.
Bởi vì đây là một cơ hội hiếm hoi, ông ta phải mau chóng nắm bắt mới được.
Ông ta biết rõ nếu mình không thể hiện năng lực nhất định thì Lâm Bình rất có khả năng sẽ để người khác thế chỗ của mình. Do đó đã có một quãng thời gian ông ta chưa từng ghé qua chỗ người tình của mình.
Hôm nay, ông ta dự tính thả lỏng một chút.
Dương Thiên Long nằm trên sofa. Không lâu sau, cửa phòng vệ sinh đã mở ra, một bóng hình gợi cảm chỉ bọc khăn tắm bước ra từ phòng tắm, dáng đi uyển chuyển vô cùng xinh đẹp. “Thiên Long, đã lâu rồi anh chưa đến nhà em, hôm nay anh phải bù đắp cho em đó nha..” Cô gái đi đến bên cạnh sofa, cuộn mình vào lòng Dương Thiên Long, khẽ cắn môi đỏ nói.
Dáng vẻ của cô ta khiến Dương Thiên Long tức khắc phấn khởi, đang định “làm thịt” cô ta ngay tại chỗ thì đúng lúc này, di động của Dương Thiên Long bỗng sáng lên. “Ai đấy? Làm gì mà mất hứng vậy.” Nói rồi, cô gái định tắt điện thoại của Dương Thiên Long đặt trên bàn trà để tránh ảnh hưởng chuyện tốt giữa mình và ông ta. “Khoan đã, để anh xem thử ai gửi tin nhắn cho anh. Thấy vậy, Dương Thiên Long mau chóng ngăn cản cô ta.
Di động của ông ta hầu như mở máy suốt 24 giờ, thậm chí ngay cả ban đêm cũng không tắt âm thanh, chính là vì sợ công ty tìm mình, đồng thời cũng sợ Lâm Bình muốn tìm mình mà không thấy mình đâu.
Cô gái bĩu môi, thò đầu ra xem thử, sau đó bất mãn than thở: “Một người tên là anh Lâm gửi tin nhắn. “Lát nữa nhắn tin trả lời cho người ta đi.” Nói xong, cô gái đặt di động xuống, sau đó chủ động sà vào lòng Dương Thiên Long.
Thế nhưng sắc mặt Dương Thiên Long bỗng thay đổi, lập tức đẩy cô ta ra ngoài.
Lâm Bình chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho ông ta. Đây là lần đầu tiên. Dương Thiên Long đâu dám sơ suất. Thế là ông ta lập tức lấy di động, đọc tin nhắn rồi mau chóng nhắn lại: “Cậu Lâm, cậu cần bao nhiêu người?”
Trả lời tin nhắn xong, Dương Thiên Long lập tức bắt đầu mặc quần áo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì mình đã xem tin nhắn kịp thời.
Nếu Lâm Bình đã gọi ông ta dẫn người qua đó, hơn nữa còn gọi vào đúng lúc này thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn. Lỡ như mình chậm trễ thì thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. “Có bao nhiêu dẫn bấy nhiêu.
Không lâu sau, tin nhắn của Lâm Bình lại gửi tới. Dương Thiên Long xem định vị: “Cậu Lâm, tôi nhất định sẽ chạy tới trong vòng nửa tiếng “Thiên Long, anh đi đâu vậy? Chuyện gì mà còn sốt ruột hơn cả chuyện của hai đứa mình vậy?” Nhưng đúng lúc này, cô gái bị Dương Thiên Long đẩy ra lại ai oán lên tiếng. “Đồ ngu!” Dương Thiên Long tức giận mắng một tiếng, sau đó lập tức triệu tập nhân viên. Đồng thời, ông ta không khỏi cảm khái, các cụ có câu “hồng nhan họa thủy, mỹ nhân họa quốc” quả thực cấm có sai mà!
Nửa tiếng sau, Trịnh Mạnh Quân đã mất hết kiên nhẫn. Hắn ta nhìn về phía Lâm Bình, dữ tợn nói: “Xem ra người mày nhờ cậy sẽ không tới giúp mày đâu!” “Ha ha ha, đại ca à, em đoán chắc thằng này nó không nhờ được ai nên mới cố tình kéo dài thời gian đấy “Chỉ bằng cái thứ ẻo lả như nó chắc chỉ lừa được mấy đứa con gái thôi, thằng nào thèm quan tâm tới nó, đào đầu ra người chống lưng!” “Cho dù là có thì cũng chẳng dám tới đâu. Tới chẳng khác nào chịu chết Ủng hộ *team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Đám thuộc hạ của Trịnh Mạnh Quân lập tức cười phá lên. Chờ từ nãy tới giờ, chúng cũng đã mất hết kiên nhẫn rồi, chỉ hận không thể xông lên để xả giận một phen.
Lúc này, Trần Tĩnh cũng lo lắng nhìn Lâm Bình, trong lòng vô cùng áy náy, cho rằng mình đã làm liên lụy tới Lâm Bình.
Còn người chống lưng mà Lâm Bình nói thì Trần Tĩnh cũng không trông cậy vào. Dù sao cũng chẳng mấy ai dám đắc tội một kẻ như Trịnh Mạnh Quân.
Trần Tĩnh nhớ gia cảnh của Lâm Bình cũng chẳng khấm khá gì, chỉ là đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường mà thôi, hơn nữa còn từng đi làm lính mấy năm, làm gì quen biết nhân vật tại to mặt lớn nào ở thành phố Hải Châu này.
Mà người thường thì tới đây cũng chẳng có tác dụng gì. Huống chi bây giờ ngay cả người thường cũng không thấy bóng dáng ở đâu. “Được rồi, tao đã mất hết kiên nhẫn rồi. Các anh em, xông lên cho tao! Đánh gãy hai cái chân chó của nó cho tao!” Trịnh Mạnh Quân nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Bình đá gãy chân hắn, vậy thì hắn cũng phải đánh cho tàn phế hai chân của Lâm Bình mới được! Đương nhiên, đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Không nhục nhã Lâm Bình một trận thì khó mà giải hết mối hận trong lòng hắn ta.
Đồng thời, hắn ta cũng muốn thể hiện sự hùng mạnh của mình trước mặt Trần Tĩnh, để cô ta biết kết cục khi không nghe lời mình là gì! “Trịnh Mạnh Quân, tôi.” Thấy đám đàn em của Trịnh Mạnh Quân vung vũ khí lên, sắp sửa ra tay, Trần Tĩnh lập tức luống cuống. Lâm Bình đưa cô ta về nhà, xuất hiện ở đây là vì cô ta, còn ra mặt thay cô ta, cô ta không có khả năng trơ mắt nhìn Lâm Bình bị người của Trịnh Mạnh Quân đánh gãy chân.
Trần Tĩnh định lên tiếng can ngăn. Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng không thể để Lâm Bình gặp chuyện không nay.
Song đúng lúc Trần Tĩnh vừa hé miệng thì giọng nói của cô ta đã bị tiếng gầm rú của động cơ ô tô lấn át.
Trên đường lớn cách đó không xa, tiếng gầm rú của động cơ xe hơi càng ngày càng gần, càng ngày càng ầm ĩ.
Không lâu sau, Trịnh Mạnh Quân và đám đàn em của hắn lập tức thấy một chiếc Land Rover xuất hiện trong tầm mắt của chúng. Mà đằng sau Land Rover là vô số chiếc xe khác. Đưa mắt nhìn ra xa, hầu như không thể nhìn thấy điểm cuối của đoàn xe đó.
Những chiếc xe ấy đều bật đèn pha trong bóng đêm, tiếng động cơ gầm rú định tại nhức nhóc. Từng chiếc xe đều nhằm thẳng về phía chúng lao tới như bay.