Núi Nguyên Từ!
Ngọn núi cao nhất!
“Hầy”
Lâm Bình mở mắt thở ra một hơi, đột nhiên anh cảm thấy sảng khoái đến lạ.
“Vất vả cho mày rồi!”
Lâm Bình chạm vào Huyết Hồn Thụ ở trước mặt.
Đã gần nửa tháng trôi qua ở núi Nguyên Từ với sự trợ giúp của Huyết Hồn Thụ, Đại Thành Hoàng Kim của Lâm Bình cuối cùng đã hoàn toàn bình phục.
Đương nhiên, cái giá phải trả đối với Huyết Hồn Thụ là không hề nhỏ.
Huyết Hồn Thụ vốn chưa phục hồi hẳn đã giúp Lâm Bình điều trị hoàn toàn Đại Thành Kim Thân. Điều này khiến cho Huyết Hồn Thụ hiện tại còn yếu hơn, gần như đã bị suy kiệt hết sức rồi.
Hiện tại màu của nó giống như cà tím bị phủ sương vậy.
Ngay lập tức, Lâm Bình dùng kiếm cắt vào lòng bàn tay, để cho Huyết Hồn Thụ hấp thu nhiều tinh hoa và huyết khí của anh mà hồi phục.
Bên cạnh đó, Lâm Bình cũng kể cho Huyết Hồn Thụ nghe một câu chuyện trong Liêu Trai chí dị như một phần thưởng.
Ngay khi Lâm Bình kể xong câu chuyện và chuẩn bị đứng dậy.
Bỗng nhiên, tại đỉnh núi đầu tiên ở Nguyên Từ, về hướng Ngộ Đạo Nhai, có một làn sóng làm người khác giật thót tim.
Một uy lực tỏa ra, áp đảo toàn bộ núi Nguyên Từ!
“Đây chính là...”
“Hơi thở của thần vương?”
Vào lúc này, trên đỉnh núi Nguyên Từ, mọi thứ đều đang rung chuyển!
Nhiều vị thần chân chính lần lượt bay lên trời, nhìn về hướng Ngộ Đạo Nhai.
“Sư phụ đột phá rồi ư?”
Lâm Bình cũng vui vẻ trong lòng.
Đại thành kim thân của anh ta vừa mới hoàn toàn khôi phục, sư phụ cũng đã đột phá đến thần vương?
Nghĩ đến đây, Lâm Bình lòng mừng như mở hội.
Nếu sư phụ thật sự đột phá đến thần vương thì đối với Lâm Bình quả là một điều tuyệt vời.
Sau tất cả, Lâm Bình cũng đang có sức hút với mọi người vì một hư danh rằng anh có một Đế Cấp Sư Tôn và một Đế Cấp Sư Thúc.
Bởi vì ở thành cổ này chỉ cần nghe đến tiếng “Sư Thúc” thôi cũng đã phải cúi đầu.
Mọi người đều rất tin tưởng anh mà không nghi ngờ gì.
Nhưng Lâm Bình biết rất rõ ràng tất cả đều chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi!
Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, thực sự sẽ không có một đế cấp cường giả nào đến giải cứu và đứng về phía anh cả.
Nhưng bây giờ, sư phụ của anh đã đột phá lên thần vương rồi.
Chỉ như vậy anh mới thực sự có tự tin để bước đi trên lục địa Di Lạc này!
“Hoàng huynh đột phá rồi!”
Chưởng môn núi Nguyên Từ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Lâm Bình, vẻ mặt ông ta kinh ngạc nhưng trong lòng thì vô cùng phức tạp.
Trên thực tế, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hoàng Viễn Phương sẽ có thể đột phá đến thần vương trên núi Nguyên Từ của mình trong thời gian ngắn như vậy.
“Hẳn là vậy rồi!”
Lâm Bình mỉm cười.
Nụ cười xuất phát từ tận trái tim.
“Ha ha ha”
Lúc này, có một tiếng cười lớn vang lên từ phía Ngộ Đạo Nhai.
Từ nụ cười phấn khích này, có thể nói rằng Hoàng Viễn Phương thực sự đã đột phá thành công!
Ngay sau đó, một bóng người trong không trung đi kèm theo những bóng sáng dài phát ra, khi mọi người phát hiện ra hình bóng đó thì Hoàng Viễn Phương đã xuất hiện trên đỉnh chính của núi Nguyên Từ.
Mọi người không dám nhìn thẳng!
Nhưng.
Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hoàng Viễn Phương thuận tiện áp chế sức ép tỏa ra từ cơ thể mình và đứng trên không trung như một ông cụ hiền từ.
“Chúc mừng Hoàng huynh, chúc mừng Hoàng huynh đã đột phá cảnh giới Thần Vương!”
Chưởng môn núi Nguyên Từ chúc mừng.
Vào lúc này, ông ta trở nên kính trọng trước thái độ của Hoàng Viễn Phương.
Bởi lẽ, Hoàng Viễn Phương lúc này không còn là Chân Thần Đỉnh Phong cùng cảnh giới với ông ta nữa mà bây giờ đã là cường giả ở cảnh giới thần vương rồi!
Không thể tin được.
“Cảm ơn Chưởng môn, nếu không phải ở Ngộ Đạo Nhai, e rằng còn lâu gấp bội tôi mới đột phá lên Thần Vương được”
Hoàng Viễn Phương mỉm cười.
Chương môn núi Nguyên Từ cũng cười theo.
Hóa ra chỉ giúp Hoàng Viễn Phương rút ngắn được khoảng một nửa thời gian tu luyện.
Tuy nhiên, ông chắc chắn sẽ nhớ mãi công ơn này.
“Lão Hoàng, chúc mừng!”
Lâm Bình cũng cười.
Nghe đến cái tên “Lão Hoàng”, miệng Hoàng Viễn Phương cũng giật giật, lúc này ông rất muốn tát cho Lâm Bình một cái để anh biết thế nào là “Tôn sư trọng đạo”.
Tuy nhiên, cuối cùng Hoàng Viễn Phương đã kìm nén lại được.
Danh tính bên ngoài hiện tại của ông không phải là sư phụ của Lâm Bình, mà là một kẻ tùy tùng đi theo Lâm Bình. Tất nhiên, ông đã đột phá đến thần vương và Lão Hoàng cũng thăng cấp rồi. Từ nay trong mắt mọi người, thân phận của ông đây sẽ là người bảo vệ của của Lâm Bình.
Đúng thế!
Lâm Bình thường đứng sau danh nghĩa Đế cấp sư tôn, đó cũng là người phái ông tới!
Ông cũng là người có chỗ dựa là Đế cấp sư tôn!
Hoàng Viễn Phương tự an ủi trong lòng.
Mình có thể làm cáo mượn oai hùm.
Thật sai lầm.
Ông đây bây giờ đã là thần vương, tự mình có thể hóa hổ mà không cần dùng cáo hay hổ giả!
Rất nhanh.
Trong khung cảnh bàng hoàng của núi núi Nguyên Từ, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ tao nhã, nhìn thấy Hoàng Viễn Phương thì liền lộ vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng bước tới.
"Ngô Thái kính chào Cốc Dương Vương!"
Sau khi nhìn thấy người đó, người đứng đầu núi Nguyên Từ kính cẩn nói.
Người đàn ông được gọi là "Cốc Dương Vương" gật đầu.
"Tôi là Vạn Cốc Dương, chúc mừng Hoàng huynh đã thăng lên cảnh giới Thần Vương!"
Vạn Cốc Dương nhìn Hoàng Viễn Phương, nắm chặt tay và mỉm cười.
“Cám ơn!” Hoàng Viễn Phương cũng cười nói: "Tôi là Hoàng Viễn Phương.”
Không có gì ngạc nhiên khi người mới đến này biết được tên của Hoàng Viễn Phương.
Trước khi đến Vách đá Ngộ Đại Nhai tu luyện, ông đã nói chuyện với Lâm Bình, cả ông và Lâm Bình đều biết.
Biên giới Thương Lan thay đổi, mặc dù không gian đã biến mất, Thần cũng đã trấn áp Khung một lần nữa, nhưng cung Thương Huyền không thể cứ thế mà mặc kệ chuyện này được.
Chắc chắn sẽ cử một cường giả khác tới trấn giữ biên giới Thương Huyền trong một thời gian ngắn.
Cẩn thận với bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì có thể xảy ra.
Và danh tính của Lâm Bình và Hoàng Viễn Phương chắc chắn cũng sẽ được thông báo cho cường giả được phái tới biên giới Thương Lan lần này.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Cốc Dương Vương này lại biết Hoàng Viễn Phương là ai.
"Phải chăng, đây là người anh em Lâm Bình đúng không?"
Sau đó, ánh mắt của Cốc Dương Vương nhìn về phía Lâm Bình và mỉm cười.
Nếu trước đây Lâm Bình có tài năng xuất chúng thì thông thường ông ta sẽ gọi anh là cháu trai, đã đủ thể hiện sự thân thiện rồi.
Nhưng bây giờ, cho dù Lâm Bình chỉ là hậu bối, hơn nữa cũng chỉ là trung kỳ Chân Thần Cảnh.
Tuy nhiên, Cốc Dương Vương chỉ có thể gọi anh là "người anh em"!
Bằng không thì...
Nếu tự mình xưng trưởng lão với Lâm Bình, vậy có khác nào là nhận ngang hàng với Đế Cấp Sư Tôn chống lưng cho anh. Cốc Dương Vương không có gan làm điều đó.
“Lâm Bình kính chào Cốc Dương Vương!” Lâm Bình cũng khẽ mỉm cười, cung kính nhưng cũng không gọi là yếu thế.
Cốc Dương Vương nghĩ rằng thái độ của Lâm Bình cũng có không có gì là không ổn, với vị trí đệ tử của đế cấp cường giả mà cư xử như vậy thì với mình là khá tốt rồi.
...
Một lúc sau.
Tin tức Hoàng Viễn Phương đột phá thần vương nhanh chóng truyền tới khắp nơi trong biên giới Thương Lan.
Cùng lúc đó, tin tức này cũng lan truyền đến Cung Thương Huyền!
Nhưng mà, dù ở biên giới Thương Lan hay ở Cung Thương Huyền, việc Hoàng Viễn Phương đột phá lên Thần Vương làm mọi người đều nghĩ đến cái tên Lâm Bình!
Bởi nếu không có Lâm Bình, trong mắt mọi người, "lão Hoàng" chỉ là một kẻ đi theo sau "người hoàng tộc" Lâm Bình mà thôi!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!