Với sự dẫn đường của Lương Nhi, bởi vì tốc độ bay của Lâm Bình cùng Hoàng Viễn Phương không nhanh lắm, vì vậy, bay mất chừng hơn mười phút sau mới tới nơi.
Vào sâu bên trong cung Thương Huyền, Lâm Bình mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là dân cư thưa thớt!
Dĩ nhiên, Lâm Bình cũng biết rõ.
Nơi ở của Quốc Thiên, cường giả tầm cỡ bán Đế này đã hoàn toàn có thể coi như là trọng địa của cung Thương Huyền rồi.
Người bình thường đúng là không vào được.
Lâm Bình cũng cảm thấy may mà có Lương Nhi dẫn đường. Nếu không, Lâm Bình muốn chủ động tìm được Quốc Thiên, tất nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng gì cho cam.
"Cậu Lâm Bình, đến nơi rồi, nơi này chính là Tuyết Phong, chính là đỉnh núi nơi Thái Gia của chúng tôi ở!”
Lương Nhi hì hì cười nói.
Chỉ vào một đám mây mù lượn quanh, như một ngọn núi khổng lồ ẩn hiện trong cõi tiên cảnh.
Lâm Bình chăm chú nhìn theo hướng cô ấy chỉ, như thể anh có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong ngọn núi kia.
Nhưng lại giống như không nhìn thấy gì cả.
Lâm Bình biết, đây nhất định là cách Quốc Thiên bày ra để phòng ngừa người khác theo dõi ông ấy!
"Cái gì mà đỉnh núi với không đỉnh núi, nhóc con, cháu cho rằng mình là thổ phỉ chiếm núi xưng vương chắc!”
Lúc này, một giọng nói có chút bất đắc dĩ vang lên ngay bên tai mấy người Lâm Bình.
"Vào đi!"
Cùng với thanh âm ấy, Lâm Bình nhìn thấy mây mù quần tụ trước mặt dần mở ra, một luồng sáng như dải cầu vồng trải đến tận chân Lâm Bình.
"Cậu Lâm Bình, đi thôi!"
Lương Nhi lè lưỡi một cái, sau đó bước đi thật mau lên trên dải mây sáng màu cầu vồng nọ.
"Được."
Lâm Bình cười nói, rồi cùng với Hoàng Viễn Phương cùng nhau bước lên dải sáng cầu vồng.
Trong nháy mắt khi bước chân họ vừa đạp lên dải cầu vồng kia, một cảm giác kỳ diệu liền truyền tới trong đầu Lâm Bình.
"Cái này..." Trong lòng Lâm Bình cả kinh.
Vào thời khắc kia, Lâm Bình cảm thấy giác ngộ của mình đối với bổn nguyên hình như đã sâu hơn một chút. Không gian bổn nguyên của anh không ngừng thực hiện "bổn nguyên hóa ti", quá trình ngưng tụ năng lượng của anh cũng được đẩy nhanh hơn trông thấy!
Hơn nữa, đó không phải là ảo giác.
Mà là sự thật!
Sự biến đổi này khiến cho Lâm Bình giật nảy mình!
Nhưng vẻ kinh ngạc trong ánh mắt Lâm Bình cũng chỉ thoáng qua một cái rồi nhanh chóng biến mất.
Ngay từ lúc tới trước cửa cung Thương Huyền, Lâm Bình đã chuẩn bị kỹ càng, bất kể nhìn thấy cái gì khiến anh mở rộng tầm mắt, cũng không thể biểu hiện quá mức kinh ngạc.
Nếu không, nghĩ sao cũng thấy… không xứng với thân phận “đệ tử cường cấp Đế” của anh.
Cũng không thể biểu hiện quá ngu ngốc, quá mức không có kiến thức, nếu không, không cẩn thận sẽ rước lấy hoài nghi của sư thúc Đế cấp kia.
Lâm Bình đuổi theo bước chân Lương Nhi!
Đi vào bên trong Tuyết Phong.
Sau khi ba người Lương Nhi, Lâm Bình cùng Hoàng Viễn Phương cùng tiến vào, dải cầu vồng kia liền biến mất, mây mù vây lượn xung quanh Tuyết Phong cũng một lần nữa khép lại.
Từ bên ngoài thoạt nhìn qua vẫn giống như màn mây mù như cũ là giống như mây khói uốn quanh chốn tiên cảnh.
...
...
Dải cầu vồng kia cũng không phải là thông đến tận bên trong Tuyết Phong, mà chỉ dừng lại đỉnh núi Tuyết Phong mà thôi.
Quang cảnh trên đỉnh núi cũng không được coi là hoa lệ, chỉ có vài toà kiến trúc, lầu các có hương vị và màu sắc tràn đầy vẻ cổ xưa, tràn đầy hơi thở của quá khứ.
Mà ở bên ngoài bãi đất trống, Quốc Thiên đang ngồi trước một bộ bàn ghế đá. Trên mặt bàn đá để một bình trà, cùng với mấy chén trà.
Lúc này, Quốc Thiên đang uống trà.
"Vãn bối Lâm Bình, kính chào Quốc Thiên đại nhân!"
"Hoàng Viễn Phương kính chào Quốc Thiên đại nhân!"
Sau khi hai người Lâm Bình cùng Hoàng Viễn Phương nhìn thấy Quốc Thiên thì liền cúi người hành lễ.
Quốc Thiên gật đầu cười, coi như là đáp lại.
"Ngồi đi, thử xem mùi vị trà nhất phẩm này như thế nào?"
Quốc Thiên phất tay một cái, ba cái ghế đá liền xuất hiện, chúng cũng giống như chiếc bàn đá kia, tràn đầy phong cách xưa cũ.
"Bổn nguyên sở hóa ư?"
Ánh mắt Lâm Bình khẽ động, có chút giật mình.
Phải biết rằng khi anh nhìn thấy bộ bàn ghế đá này, anh còn cho rằng đây chính là một bộ bàn đá bình thường mà thôi, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, nó lại được biến hóa ra từ bổn nguyên.
Cảm giác chân thật đến nỗi có thể lừa gạt được cả ánh mắt và cảm giác của anh.
Đừng nói Lâm Bình, ngay cả Hoàng Viễn Phương cũng có chút kinh ngạc trong lòng. Cũng giống như Lâm Bình, cho dù ông là Thần vương, ông cũng không hề nhận ra điều này.
Mới vừa rồi chính ông cũng cho rằng bàn đá này là bàn đá thật.
"Đa tạ Quốc Thiên đại nhân ưu ái!"
Lâm Bình cười nói, đi tới và ngồi ở lên ghế đá.
Mà lúc này, Lương Nhi đã là xách theo bình trà, châm trà cho hai người Lâm Bình cùng Hoàng Viễn Phương.
Lúc này Lâm Bình mới nhìn trong nước trà có ánh sáng màu tím, cùng một mùi hương trà nhàn nhạt xông vào mũi, thậm chí có thể chạm tới cả bổn nguyên của Lâm Bình.
Trong lòng Lâm Bình hơn kinh ngạc.
"Cậu Lâm Bình, mời uống trà!"
Lương Nhi chuyển chén trà đến trước mặt Lâm Bình và mở miệng nói.
"Cảm ơn!"
Lâm Bình khẽ cười nhẹ và nói.
Anh nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
Nước trà theo cổ họng đi xuống, Lâm Bình cũng bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ của nó, chỉ trong nháy mắt lực tinh thần của Lâm Bình đã tăng tới mười đơn vị với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Phải biết rằng vừa rồi anh mới chỉ nhấp một hớp nhỏ mà thôi.
Vậy mà đã có thể khiến lực tinh thần của anh tăng tới khoảng mười đơn vị rồi.
Cái này tốt hơn bất cứ bảo vật làm tăng lực tinh thần nào mà Lâm Bình đã từng thấy!
"Như thế nào?"
Quốc Thiên cười nói.
Lâm Bình cũng không biết Quốc Thiên nói thế, rốt cuộc là có ý gì, ông ấy muốn nhìn thấy điều gì sao?
Lâm Bình vốn dĩ chỉ muốn khẽ nhấp một cái, sau đó sẽ đặt chén trà xuống, ra vẻ vân đạm phong khinh.
Giống như thể anh không hề lưu luyến gì loại trà này, mặc dù nó có hiệu quả kinh người trong việc tăng cường lực tinh thần.
Nhưng suy nghĩ của anh nhanh chóng thay đổi, Lâm Bình cầm chén trà, uống một hơi cạn sạch.
"Trà ngon!"
Lâm Bình khen.
"Hận không thể ngày ngày uống một bình lớn!" Lâm Bình cười nói.
Nghe vậy.
Quốc Thiên cười ha hả: "Thằng nhóc này thật đúng là lòng tham, còn muốn ngày ngày uống một bình lớn sao? Cho dù là tôi, cũng rất ít khi uống chi, phải rất trân quý nó đấy!”
"Hừ, Thái Gia, ngài không công bằng gì cả, bình thường cháu có muốn trộm uống một chút, ngài đều không cho. Hôm nay cậu Lâm Bình vừa tới, ngài liền mang ra đãi khách rồi!”
Đối với việc này, Lương Nhi cong cánh môi đầy đặn lên, cố làm ra vẻ bất mãn nói.
Điệu bộ này có chút mê người!
Cũng có chút đáng yêu!
"Cháu cũng muốn uống một chén."
Nói xong, Lương Nhi cũng tự mình đi rót một chén trà, vội vàng uống một hớp nhỏ.
Lần này, không chỉ có có Quốc Thiên mỉm cười, mà dáng vẻ “giận dỗi như trẻ con” của Lương Nhi cũng chọc Lâm Bình phải bật cười theo.
"Lương Nhi, cháu có biết cậu Lâm Bình là người từ nơi nào tới không? Và vì sao Thái Gia lại muốn dùng tử thần trà chiêu đãi cậu ấy?"
Quốc Thiên cười hỏi Lương Nhi.
"Lương Nhi không biết."
Lương Nhi lắc đầu một cái.
Lâm Bình cho là Quốc Thiên sẽ nói cho Lương Nhi biết anh là đệ của của cường giả Đế cấp.
Nhưng mà.
"Dõi mắt nhìn cả lục địa Di Lạc này, cũng không thể tìm ra được người thứ hai có được cả đại thành kim thân cùng với ngọc cốt mãn cấp, cho nên, cậu Lâm Bình dĩ nhiên là rất có tư cách dùng bình tử thần trà này của Thái Gia rồi!"
Quốc Thiên giải đáp thắc mắc của Lương Nhi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!