“Chờ chút!” Lâm Bình lên tiếng bằng giọng nói lạnh lùng.
Đồng thời, khí tức trên người Lâm Bình bùng nổ ra, để cho những Chân Thần đang chuẩn bị bắt lấy Diệp Hiên đều cảm thấy một cỗ uy áp.
Làm cho trong lòng bọn họ nổi lên cảm giác kiêng kị.
Ty nhiên dù không có trực tiếp bắt người nhưng vẫn bao vây Diệp Hiên lại.
Lâm Bình không thèm đếm xỉa đến những Chân Thần, tuy rằng thực lực không tồi nhưng cũng chưa chắc thắng được Diệp Hiên.
Bao quát nhóm mấy người Tần Kiều cũng vậy, chỉ trừ bỏ Cung Hưng Văn phó tướng ở bên ngoài, nếu mà thật sự muốn đánh lên thì những người khác không nhất định có thể bắt được bọn họ.
Lâm Bình đoán bọn họ còn phải ở lại cung Thương Huyền, điều này khiến anh không khỏi kiêng kỵ. Hơn nữa anh cũng có phần kiêng kị đối với thân phận của vị "nhân vật lớn" Cung Hưng Văn kia. Cho nên, khi khi biết tình huống khiến Diệp Hiên tìm đến anh, anh mới chưa tỏ bất cứ thái độ gì mà thôi.
Mà ngay lúc đó, sau khi ba người Tần Kiều, Bàn Tay Sắt và Tống Dương nhìn thấy Lâm Bình, quả nhiên đều cùng nhau thở ra một cách nhẹ nhàng.
“Mày là người nào? Dám ngăn cản tướng quân bắt lính đào ngũ?”
Ánh mắt của Cung Hưng Văn nhìn với phía Lâm Bình lạnh giọng mà hỏi.
Nếu mà không phải do Lương Nhi ở bên cạnh kết bạn đồng hành cùng Lâm Bình, thì Cung Hưng Văn sẽ không cho Lâm Bình một tí mặt mũi nào mà sẽ trực tiếp ra tay mà bắt người.
Nhưng cho dù là như vậy thì Cung Hưng Văn cũng không đem Lâm Bình để vào trong mắt.
Dù sao, trong số các thế hệ trẻ của cung Thương Huyền, anh cũng không nhận thức được bao nhiêu người, nhưng có chút hiểu biết và chắc chắn không có một người nào giống như vậy.
Mà tuy rằng thân phận với địa vị của Lương Nhi cao nhưng những người quen biết với cô ấy, thậm chí là mối quan hệ tốt đều không phải là những nhân vật lớn gì, suy cho cùng cho dù là người hầu đầy tớ thì theo tính cách của Lương Nhi cũng không khó mà chơi chung với nhau.
“Tôi là ai không quan trọng.” Lâm Bình bình tĩnh nói: "Nhưng nếu muốn nói bọn họ là lính đào ngũ thì mời đưa ra chứng cứ cái đã, nếu không tôi có thể cho rằng anh đang làm giả tội danh, vu oan cho người khác. “
“Chứng cứ?” Trên mặt của Cung Hưng Văn lộ ra nét cười lạnh: "Bốn người tụi nó, chạy trốn trong khi đang chiến đấu, không ai không biết, không ai không hiểu?”
“Không sai, chúng tôi đều có thể làm chứng, mấy người tụi nó đã chạy trốn khi đang chiến đấu, hại chết rất nhiều đồng đội.”
Trong chốc lát, bên phe của Cung Hưng Văn, một số Chân Thần của đội quân Kim Hà đều đồng loạt mở miệng làm chứng cho lời nói của Cung Hưng Văn.
“Ồ? Vậy hả? Nếu vậy tôi cũng có thể làm chứng thay cho mấy người bọn họ chứ, bọn họ là bị người hãm hại mà.”
Lâm Bình căn bản không thèm để ý, thản nhiên nói.
Những người đó đều là cấp dưới của Cung Hưng Văn, đương nhiên là đều sẽ theo phe của Cung Hưng Văn, cái gọi là bằng chứng, căn bản không có bất kỳ sức thuyết phục nào.
Tất nhiên, muốn giải quyết phiền toái của lần này, thật ra rất đơn giản.
Dù sao thì hiện tại Đông Bá Vương đã ở trong cung Thương Huyền dưỡng thương, còn hứa hẹn của Đông Bá Vương lúc ở bên ngoài cổ thành, rất có thể là chứng cứ xác thực nhất.
Bởi vì dù là như thể đi nữa, cũng chỉ là “miễn tội” cho bốn người Tần Kiều, Diệp Hiên, Bàn Tay Sắt và Tống Dương mà thôi, cũng không phải là thực sự “xóa bỏ” toàn bộ oan khuất của bọn họ.
Từ này về sau thì trong mắt của người khác, bọn họ chính là lính đào ngũ.
Trong lòng vẫn khinh rẻ bọn họ như cũ.
Không cần thấy bọn họ.
Bởi vì Lâm Bình đã từng sống ở quân đội của Bắc Cảnh quá lâu rồi, lại còn làm qua chức thống soái của Bắc Cảnh nữa, Lâm Bình tự nhiên sẽ cảm thấy cảm động.
“Làm chứng cho lính đào ngũ?”
“Chẳng lẽ mày cũng là lính đào ngũ à?”
“Xem ra cũng cần thiết bắt mày lại để kiếm chứng thật giả.”
Nét cười lạnh trên mặt Cung Hưng Văn càng ngày càng dày hơn.
“A.”
Lâm Bình lắc đầu, nhẹ nhàng cười.
“Cung Hưng Văn, uổng cho anh là phó tướng của đội quân Kim Hà, ham muốn sắc đẹp của Sơ Tần không thành công, liền lợi dụng quyền hành của mình mà cố ý hại chúng tôi, không chỉ như vậy mà còn muốn cướp công lao của chúng tôi …”
Diệp Hiên nghiến răng nghiến lợi.
“Làm càn.”
Không đợi cho Diệp Hiên nói hết lời thì đột nhiên khí thế Chân Thần đỉnh phong của Cung Hưng Văn bùng nổ, hướng về chỗ của Diệp Hiên mà bao phủ lại.
Hai mắt Lâm Bình hơi hơi nhíu lại.
Bàn chân nhẹ nhàng đạp một cái trên mặt đất.
Ngay tức khắc, cỗ uy áp đang bao phủ của Cung Hưng Văn bị đánh tan.
Sắc mặt của Cung Hưng Văn hơi biến đổi.
Không chỉ có Cung Hưng Văn mà giờ phút này còn có quần chúng xung quanh đang vây nhìn cũng cảm thấy cả kinh.
Thảo nào thằng nhóc này, rõ ràng còn giống như không có đến hậu kỳ Chân Thần cảnh giới chỉ có trung kỳ Chân Thần, lại dám đối đầu với Cung Hưng Văn.
Thì ra là có chỗ tự tin như vậy.
“Sao vậy, chột dạ hả?”
Lâm Bình thản nhiên nói.
“Chột dạ?” Cung Hưng Văn cười lạnh một tiếng: "tôi thì có cái gì mà phải chột dạ chứ.”
“Người nhận biết tôi, ai mà không biết tôi không phải loại ham mê người có sắc đẹp, đừng ở đó mà nói Sơ Tần có mấy phần xinh đẹp thôi, cho dù loại con gái xinh đẹp như thiên tiên đưa đến trên giường thì sao chứ? Trong lòng tôi vẫn sẽ không có tí làm loạn nào.”
Cung Hưng Văn từ trong ra ngoài không có gì để chột dạ.
Bởi vì, anh ta thật sự không phải người đam mê lưu luyến sắc đẹp.
Cái chuyện với Sơ Tần chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Lúc đó, đúng là đạt được công lao không nhỏ, hơn nữa là dựa vào sức của bản thân, cuối cùng đột phá, thực lực tăng cao, do quá vui mừng nên Cung Hưng Văn đã uống quá nhiều rượu, và đặc biệt hơn là sau khi gặp được Sơ Tần, liền động lòng nhưng Sơ Tần không để ý tốt xấu, không cần một tương lai tốt hơn nên không đi theo anh ta.”
Cung Hưng Văn thất vọng quay về.
Trong lòng tất nhiên là thấy khó chịu.
Nhưng mà chuyện này cũng không có người ngoài thấy.
Mà danh tiếng của anh ta cũng xem như không tệ, ít nhất là khi ở cùng người đàn bà này, cũng chưa từng làm qua chuyện gì dơ bẩn, cho nên khi Diệp Hiên nói anh ta đam mê sắc đẹp, anh ta mới có thể bình tĩnh như vậy.
Cũng không có sợ người khác nghi ngờ anh ta.
Nghe như vậy, khóe miệng Lâm Bình nở một nụ cười hơi quái dị, lại thản nhiên nói: “Anh đang tự nói bản thân không được à?”
Không được?
Cái gì mà không được?
Cung Hưng Văn ban đầu sửng sốt, rồi sau đó lại phản ứng cái câu “Không được” của Lâm Bình là có ý gì.
Ngay tức khắc, sắc mặt của Cung Hưng Văn đại biến.
Mọi người xung quanh cũng có không ít người phản ứng lại, sắc mặt cổ quái mà nhìn Lâm Bình rồi lại nhìn Cung Hưng Văn, nhất là có một ít cô gái truyền âm nói nhỏ, hình như là đang thảo luận cái gì đó, nhìn thấy ánh mắt của Cung Hưng Văn cũng là có thay đổi.
Điều này làm cho Cung Hưng Văn không nhịn được nhục nhã trên mặt.
“Nhóc con, dám nhục nhã tao, mày đang muốn chết!”
Sắc mặt Lâm Bình trở nên lạnh lùng.
Hừ nhẹ một tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!