Chương 108: Có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!
Két!
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên. Cuối cùng, cả đoàn xe trực tiếp dừng lại ở chỗ gần đảm Lâm Bình. Đủ loại kiểu dáng xe hơi, tổng cộng có khoảng hai mươi mấy chiếc.
Kế tiếp, cửa xe mở ra, từng người mặc đồ đen bước ra từ trong xe. Tất cả mọi người đều mặc cùng mẫu tây trang màu đen giống hệt nhau!
Đêm đã về khuya, nhưng trên đường vẫn còn mấy người đi ngang qua. Thấy cảnh này, họ lập tức hoảng sợ bỏ chạy, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Đồng thời cảnh tượng này cũng làm cho Trịnh Mạnh Quân và đảm đàn em hoảng sợ, trong lòng tràn đầy bồn chồn.
Tại... Tại sao lại xuất hiện nhiều người đến thế?
Sau khi đoàn xe dừng lại, một người đàn ông đầu trọc bước ra từ chiếc Land Rover dẫn đầu. Cái đầu bóng loáng của ông ta vô cùng bắt mắt, dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.
Cả đám người mặc đồ vest đen đều bước xuống từ trên xe, sau đó lần lượt tụ tập đến sau lưng ông ta, làm cho ông ta trông càng có khí thế hơn, cứ như thể là trùm mafia của thế giới ngầm ở thành phố Hải Châu này, người khác thấy có mà sợ chết khiếp!
Thấy người này, con người của Trịnh Mạnh Quân nhất thời co rút, mau chóng tập tễnh nhảy lò cò nghênh đón: “Anh Long...
Tiếng kêu của Trịnh Mạnh Quân rất lớn, đồng thời cũng tràn đầy cung kính. Nhưng trong lòng hắn bỗng nảy sinh linh cảm chẳng lành.
Tại sao một nhân vật có máu mặt như Dương Thiên Long bỗng dưng lại xuất hiện ở chỗ này? Còn dẫn nhiều người đến như thế?
Phải biết rằng, kể từ khi Dương Thiên Long tiếp nhận thế lực của Lưu Trọng Hoàng, sau đó bắt đầu sáng tạo công ty, làm dự án danh lam thắng cảnh dưới chân núi Hoàng Long thì Dương Thiên Long đã trở thành nhân vật tiếng tăm trong cả thế giới ngầm và thế giới nổi!
Đối với một gã côn đồ như Trịnh Mạnh Quân mà nói, Dương Thiên Long chính là nhân vật có máu mặt nhất trong đám tại to mặt lớn! Là người mà hắn phải ngước nhìn!
Chẳng qua khi Trịnh Mạnh Quân đang được người khác đỡ đi về phía Dương Thiên Long để chào hỏi thì ông ta lại dẫn người mau chóng chạy tới. “Anh Long, sao anh có rảnh tới nơi khỉ họ cò gáy của bọn em vậy a?” Trịnh Mạnh Quân nghênh đón Dương Thiên Long với vẻ mặt nịnh nọt.
Chẳng qua ... “Đừng chặn đường!”
Dương Thiên Long đẩy hắn ta ra, sau đó nhanh chân đi đến trước mặt Lâm Bình, cung kính cúi đầu, kh lưng kêu: “Cậu Lâm!”
Chứng kiến cảnh tượng này, Trịnh Mạnh Quân trợn mắt há hốc mồm, toàn thân run rẩy, sống lưng lạnh buốt.
Vừa nãy khi đoàn xe xuất hiện, trong lòng hắn đã nảy sinh linh cảm chẳng lành. Chẳng lẽ... Tên nhóc kia thực sự gọi được nhiều người đến thế hay sao?
Khi thấy Dương Thiên Long xuất hiện, hắn ta càng thêm bất an. Bởi vì hắn ta thấy rõ Dương Thiên Long nhằm ngay chỗ họ đang đứng. Đồng thời hắn cũng biết rõ, Dương Thiên Long không có khả năng đến đây vì mình.
Vậy thì... Ông ta đến đây vì ai?
Bây giờ đáp án đã sáng tỏ
Khi Dương Thiên Long cúi đầu, cung kính kêu Lâm Bình một tiếng, hơn trăm tên đàn ông mặc vest đen cùng đồng loạt cúi đầu kh lưng trước mặt Lâm Bình, cung kính hồ: “Cậu Lâm!”
Tiếng kêu của cả trăm gã đàn ông cộng lại vang vọng trời xanh, khí thế khiến người ta sợ hãi. “Đây là
Bây giờ thì chẳng những là Trịnh Mạnh Quân hoảng sợ mà ngay cả đám đàn em của hắn ta cũng bắt đầu hoảng hốt, run lẩy bẩy không ngừng.
Bình thường chúng chỉ toàn ức hiếp dân thường, hoặc là đánh nhau với đám du côn khác, nhưng chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng nào như thế nào, cứ như là trong điện ảnh vậy!
Nếu là ngày thường, được chứng kiến khung cảnh như vậy trong hiện thực thì đám người này chắc chắn sẽ vô cùng phấn khởi. Song bây giờ cả đám lại cảm như hến, chỉ cảm thấy tại vạ tới nơi rồi, sắc mặt xám ngoét như chết cha chết mẹ.
Trần Tĩnh cũng mở to mắt, cắn chặt đôi môi, sắc mặt thoảng trắng bệch, rõ ràng là cũng hoảng sợ vì cảnh tượng này. Đồng thời, cô ta cũng nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa e ngại.
Lâm Bình nâng tay xem đồng hồ, sau đó lại đưa mắt nhìn Dương Thiên Long, thản nhiên nói: “Ông đến muộn một phút.” Tamlinh247.vn trang web cập nhật nha*nh nhất
Dương Thiên Long đã hứa hẹn là sẽ chạy tới nơi trong vòng nửa tiếng. Nhưng bây giờ đã vượt qua thời gian đó.
Nghe vậy, da đầu Dương Thiên Long run lên: “Cậu Lâm, tôi.”
Cuối cùng, Dương Thiên Long hé miệng, không biện giải mà nói: “Xin cậu Lâm hãy trừng phạt tôi đi!”
Rõ ràng Dương Thiên Long đã coi mình là thuộc hạ của Lâm Bình. Bởi vì chỉ có như vậy thì mới nhận được sự tán thành của Lâm Bình, ông ta mới có thể thực sự dựa dẫm vào Lâm Bình, chứ không phải chỉ là một quân cờ tạm thời, có thể bị Lâm Bình thay đổi bất cứ lúc nào. “Thái độ không tệ, rất tốt.” Lâm Bình lại thản nhiên nói: “Chẳng qua tôi không có ý định phạt ông đầu, ông đừng sợ. Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông rằng muốn thành công thì nhất định phải nói được làm được, bằng không dù chỉ sai một li thì kết quả cuối cùng rất có khả năng sẽ đi một dặm!”
Dương Thiên Long gật đầu lia lịa, trong lòng ghi nhớ câu nói này.
Rồi sau đó, Lâm Bình mới nhìn sang phía Trịnh Mạnh Quân, lúc này đã ỉu xìu như gà chọi thua cuộc. “Mày cho rằng đàn em của mày nhiều lắm hả?” Lâm Bình ung dung nói.
Anh chưa bao giờ thích lặp lại câu nói trước đó. Tuy nhiên đêm nay, Lâm Bình lại chủ động nhắc lại câu này.
Lâm Bình vừa dứt lời thì hơn trăm người đàn ông mặc đồ vest mà Dương Thiên Long dẫn đến đã lần lượt di động, trực tiếp bao vây chung quanh Trịnh Mạnh Quân và đám đàn em của hắn ta.
Thấy thế, Trịnh Mạnh Quân lại run lên, thậm chí chẳng màng tới cái đùi bị Lâm Bình đá gãy mà trực tiếp quỳ xuống mặt đất. “Cậu... Cậu Lâm... Giọng Trịnh Mạnh Quân khẽ run rẩy: “Là tôi có mắt như mù, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn... “Mong ngài rộng lượng tha thứ cho tôi đi.. “Ngài nói đúng, giết tôi sẽ làm bẩn tay ngài. Xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một cái mạng, đỡ phải làm bẩn tay ngài, bôi nhọ uy danh của ngài. “Tôi biết lỗi rồi! Tôi hứa từ nay về sau sẽ không dám quấy rối Trần Tĩnh nữa đâu...