Ánh mắt Cung Hưng Văn hung ác, năm ngón tay nắm thành quyền, bàn chân trên giẫm trên mặt đất một bước, cả người trực tiếp hóa thành một luồng sáng nhanh như chớp vọt tới gần Lâm Bình.
Khí thế thuộc về chân thần đỉnh phong bùng nổ mà không hề giữ lại.
Bị khí thế này chấn nhiếp đủ để cho một chân thần trung kỳ cảm thấy vô cùng áp lực rồi.
Mà cái Cung Hưng Văn muốn chính là loại hiệu quả này.
Anh ta muốn đánh Lâm Bình một trận tơi bời, phá hủy lòng hướng về võ đạo của Lâm Bình, muốn dùng thủ đoạn tàn bạo nhất hành hạ Lâm Bình thành một con chó chết, sỉ nhục anh ở trước mặt mọi người.
"Oanh!"
Nương theo nắm đấm của Cung Hưng Văn lao tới, một cỗ khí thế cuồng bạo chợt nổ tung giống như một quả pháo lớn nện xuống khiến không khí bị oanh tạc.
"Một quyền bị Cung Hưng Văn nén giận này ngay cả chân thần hậu kỳ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được chứ đừng nói đến tên nhóc kia chỉ là chân thần trung kỳ, chỉ e là khó có thể đỡ được một quyền này của Cung Hưng Văn."
Trong số quần chúng vây xem có người cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với một quyền này của Cung Hưng Văn nên nói khẽ với đồng bạn của mình.
"Nếu vị kia thật sự kém cỏi như thế thì làm sao anh ta có thể đồng ý với lời khiêu chiến của Cung Hưng Văn được?"
"Nếu nói là chỉ vì muốn lừa được Cung Hưng Văn một vạn điểm mà nói, bỗng nhiên bị đánh một trận này cũng hoàn toàn xứng đáng. Dù sao, Cung Hưng Văn có đánh thế nào cũng không dám đánh chết anh ta vào lúc này."
"Nhưng mà điều kiện của Cung Hưng Văn là thắng được anh ta mới có thể có thể lấy được một vạn điểm kia, mà vị này thì cũng đồng ý rồi, tôi thấy chuyện chưa chắc đã đơn giản như chúng ta thấy đâu."
Đồng đội của người nọ đáp lại, nói chung thì hai người không có cùng suy nghĩ.
Mà ở trên lôi đài, đối mặt với uy thế gần như không thể địch nổi của một quyền nén giận của Cung Hưng Văn, sắc mặt Lâm Bình vẫn rất bình tĩnh giống như căn bản không coi chuyện này ra gì.
Nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, trong hai mắt của Lâm Bình có lóe lên mấy phần tinh thần lực.
Mà quỹ tích vận hành một quyền kia của Cung Hưng Văn bao gồm cả quỹ tích cuồng bạo khởi nguyên cũng hiện rõ lên trong ánh mắt Lâm Bình.
Quả đấm của Cung Hưng Văn còn chưa đến nơi, Lâm Bình đã đoán được nắm đấm của anh ta sẽ rơi vào vị trí nào rồi.
"Không vận dụng sức mạnh đại thành kim thân, cũng không vận dụng sức mạnh của Ngọc Cốt, lại càng không sử dụng bất cứ con bài chưa lật nào chỉ với cảnh giới chân thần trung kỳ mà muốn đánh bại một vị chân thần đỉnh phong quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi ư?"
Trong lòng Lâm Bình tự nói.
"Có thể!"
Lâm Bình cho mình một câu trả lời.
Nghĩ đến đây, nắm đấm của Cung Hưng Văn cũng đã lao đến.
Lâm Bình cong khóe miệng tạo thành nụ cười khẽ, thân hình anh nghiêng sang một bên dưới một tư thế vô cùng xảo diệu, do vậy nắm đấm của Cung Hưng Văn rơi vào hư không.
"Hửm?"
Cung Hưng Văn phẫn nộ nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, anh ta vô cùng kinh ngạc vì Lâm Bình thế mà lại tránh được một quyền này của anh ta.
Nhưng, trên mặt Cung Hưng Văn nhanh chóng xuất hiện nụ cười lạnh lùng, hung tàn.
Cậu tránh được thì đã sao?
Cũng chỉ là một chân thần trung kỳ mà thôi!
Không cần dùng kỹ xảo chiến đấu để thắng cậu, chỉ cần dùng khởi nguyên đơn thuần cũng có thể hoàn toàn đè bẹp cậu.
Tôi ngược lại muốn nhìn thử xem cậu còn có thể tránh thế nào?
Một quyền rơi vào hư không nhưng nắm đấm của Cung Hưng Văn lập tức chuyển quỹ đạo hướng tới eo của Lâm Bình.
Lúc này, khởi nguyên chân thần đỉnh phong trong cơ thể Cung Hưng Văn trực tiếp bộc phát ra theo nắm đấm của anh ta.
"Bịch bịch!"
Một tiếng nổ mạnh vang vọng bên tai mọi người, mà ở trong mắt mọi người thân hình Lâm Bình trực tiếp bị nổ tung thành ngàn mảnh.
"Chết rồi sao?"
Không ít người kinh ngạc.
"Đó là... tàn ảnh? !"
Nhưng cũng có không ít cường giả biết chuyện gì đã xảy ra.
Trước khi nắm đấm của Cung Hưng Văn bạo phát, Lâm Bình đã sớm rời đi, chẳng qua bởi vì tốc độ quá nhanh, nhanh đến trực tiếp để lại tại chỗ một tàn ảnh.
Một quyền mà Cung Hưng Văn đánh ra lần này, khởi nguyên bùng nổ nhưng cũng chỉ vô ích bởi vì nó chỉ đánh trúng tàn ảnh mà Lâm Bình để lại.
Hiển nhiên Cung Hưng Văn cũng nhanh chóng phát hiện ra chuyện này.
Anh ta ở biên quan đã nhiều năm có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, trong nháy mắt nhận ra chuyện không thích hợp, Cung Hưng Văn lập tức rời khỏi vị trí.
Tốc độ của Cung Hưng Văn cực nhanh, tàn ảnh mà Lâm Bình lưu lại đã lừa được anh ta, Cung Hưng Văn cũng dùng tốc độ rất nhanh rời khỏi vị trí chỉ để lại một tàn ảnh.
Lấy đạo của người, trả lại cho người!
Bởi vậy, Cung Hưng Văn vừa rơi khỏi chỗ đồng thời cũng trực tiếp đánh ra một chiêu về phía tàn ảnh mà anh ta để lại.
Một nguồn khởi nguyên cuồng bạo bạo phát ra từ cơ thể của Cung Hưng Văn, trong nháy mắt nó hóa thành một dòng nước lũ gầm thét tuôn a.
Khí thế hung hãn!
Uy lực tuyệt đối mạnh mẽ!
Anh ta có lòng tin không cần dùng những chiêu thức khác, chỉ cần dùng khởi nguyên là đủ để anh ta có thể đè bẹp Lâm Bình và lần này anh ta cũng cho rằng mình sẽ thành công!
Đáng tiếc.
Ngay sau đó.
Cung Hưng Văn có chút ngây dại!
Anh ta cho rằng kế hoạch của anh ta cực kỳ hoàn mỹ, phản ứng của anh ta cũng vô cùng nhanh nhạy.
Nếu chiếu theo lẽ thường thì giờ phút này Lâm Bình phải nên thừa dịp tàn ảnh của Cung Hưng Văn còn đang lung lay mà bắt lấy cơ hội, lập tức đánh lén Cung Hưng Văn vẫn chưa kịp phản ứng mới đúng.
Đây mới là lấy yếu thắng mạnh, là cơ hội giúp Lâm Bình có thể thắng được Cung Hưng Văn.
Lâm Bình để lại một tàn ảnh lừa Cung Hưng Văn chẳng phải cũng là có ý này hay sao?
Thế nhưng.
Cung Hưng Văn nhanh chóng tránh ra, sau đó đánh ra một chiêu, có điều anh ta lại phát hiện chẳng hề có ai đánh lén anh ta cả.
Lâm Bình căn bản không hề đánh lén anh ta.
Hư ảnh của anh ta trực tiếp bị chính khởi nguyên hóa thành dòng nước lũ đánh cho nát tan.
Từ đầu đến cuối bóng dáng của Lâm Bình chưa từng xuất hiện.
"Đã sớm chờ anh ở chỗ này rồi !"
Gần như đồng thời bên tai Cung Hưng Văn vang lên một giọng nói.
"Chờ tôi thì đã sao?"
Trong lòng Cung Hưng Văn cả kinh, lúc này cuối cùng anh ta cũng đã nhận ra khí tức của Lâm Bình.
Thì ra Lâm Bình lại đang ở đây chờ anh ta sao?
Nhưng, vậy thì đã sao?
Trong phạm vi 360 độ quanh thân Cung Hưng Văn thi nhau bùng nổ.
Chỉ là một chân thần trung kỳ mà cũng muốn đánh lén anh ta sao?
Không thể nào!
Chỉ riêng khởi nguyên chân thần đỉnh phong này của anh ta đã không thể nào phá được rồi!
Căn bản không dám đối chiến!
"Thánh Lôi Thuật!"
Lúc này trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sấm sét đùng đùng.
Tới lúc này bao gồm cả Cung Hưng Văn ở bên trong mới phát hiện, không biết từ lúc nào trên không trung đã lặng yên không một tiếng động hình thành lên một đám mây.
Mà trong đám mây có đan xen những tia sấm sét.
Nhưng nó lại lặng yên không một tiếng động, cũng không hề có tiếng sấm bùng nổ.
Sau đó một tiếng động lớn vang lên, đám mây trên không trung đột nhiên nổ tung, từng tia sét to bằng kích thước hai cánh tay giống như Thần Long thoát khỏi vây khốn mang theo tức giận ngập trời trực tiếp vọt về phía Cung Hưng Văn.
Giờ phút này.
Mọi người vây xem ai nấy đều phải thay đổi sắc mặt.
Cho dù là Cung Hưng Văn ở bên trong cũng cảm nhận được một loại nguy hiểm đang đến gần.
Có điều tuy thấy được một chút nguy hiểm nhưng Cung Hưng Văn lại không e sợ, trên mặt còn xuất hiện nụ cười dữ tợn.
Bởi vì.
Anh ta đã cảm nhận được khí tức của Lâm Bình, cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Bình đang ở đâu rồi.
Theo tia sét kia bổ xuống.
Lần này trái lại anh ta thật muốn nhìn xem Lâm Bình còn có thể chạy đường nào?
Vài lần công kích trước đó đều thất bại, điều này khiến cho trong lòng Cung Hưng Văn vô cùng bực tức, nếu còn không thể trút giận nữa Cung Hưng Văn nghĩ chắc mình sẽ bị kìm nén đến điên mất thôi.
Còn về luồng sấm sét này quả thật là có tính uy hiếp với anh ta khiến anh ta cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng.
Thế cũng chỉ là cảm nhận được nguy hiểm mà thôi chứ nó không có nghĩa là anh ta sợ luồng sấm sét này.
"Vạn Xuyên Quy Hải, phá cho ta!"
Cung Hưng Văn gầm lên đầy giận dữ, cả người vọt lên trời.
Hai tay đan thành hình chữ thập, kiếm chỉ lên trời xanh.
Nương theo chiêu thức mà Cung Hưng Văn thực hiện, quanh thân anh ta hiện ra vô số kiếm ảnh, theo hai tay của anh ta khép lại chỉ lên trời, kiếm khí vô cùng vô tận dùng mãi không hết cũng theo ngón tay chỉ lên trời mà lao ra tụ lại một chỗ.
Rồi sau đó va chạm với luồng sấm sét mà Lâm Bình đã triệu hoán ra kia.
Kiếm khí bay lên va phải sấm sét đang lao xuống khiến cho luồng sét kia không thể đi xuống được nữa.
Lôi Đình nổ tung từng khúc.
"Phó tướng Văn quả thật không hổ là cường giả chân thần đỉnh phong, không cần thần binh lợi khí cũng đã mạnh đến trình độ này, nếu phối hợp thêm thần binh mà nói, uy lực của chiêu này chỉ sợ còn cao hơn một bậc."
"Mấy lần né tránh tạo ra được một luồng sấm sét này chỉ e đã là cực hạn của Lâm Bình rồi, hiện tại bị phá mất sợ rằng kế tiếp anh ta sẽ phải thảm rồi !"
Có người phân tích dẫn tới không ít người gật đầu đồng ý.
Kiếm khí xông lên trời hóa giải sấm sét.
Đúng lúc này Cung Hưng Văn bứt ra, hiện tại anh ta cũng đã tìm thấy bóng dáng của Lâm Bình rồi.
"Nếu cậu và tôi cùng một cảnh giới, có lẽ tôi sẽ không dám đỡ chiêu này của cậu. Nhưng lần này để tôi xem cậu còn có thể trốn đi đâu được? Hôm nay, cậu sẽ phải trả giá đắt vì sự cuồng vọng của mình!"
Theo tiếng giận dữ vang lên, Cung Hưng Văn nâng quyền lao về phía Lâm Bình.
Anh ta đã là bộc phát ra vô số khởi nguyên tập trung xung quanh, cho dù Lâm Bình có trốn cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của anh ta.
Lần này Lâm Bình sẽ không còn chỗ để trốn nữa!
"Ai nói tôi muốn chạy chứ?"
Lâm Bình nhìn từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói.
"Ngục Thánh Lôi Thuật!"
Đối mặt với một quyền lao tới của Cung Hưng Văn, Lâm Bình nhẹ giọng mở miệng.
Thoáng chốc.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra!
Đám mây mù rải rác xung quanh hoàn toàn bị mọi người và Cung Hưng Văn ngó lơ đột nhiên ngưng tụ lại một chỗ.
"Đùng đùng!"
Chúng lại hóa thành một luồng sấm sét mới.
Luồng sấm sét này bé hơn luồng sấm sét trước rất nhiều, nếu như luồng sấm sét kia có kích thước bằng hai cánh tay thì luồng sấm sét này nhiều lắm cũng chỉ to bằng hai ngón tay.
Nhưng uy thế của nó thì lại vượt xa luồng sấm sét trước đó.
Bên ngoài lôi đài, ngoại trừ mấy vị Thần Vương ra thì tất cả đều cảm nhận được uy lực của luồng sấm sét này khiến cho trái tim bọn họ đập loạn.
"Đùng đùng!"
Bất ngờ không đề phòng!
Sấm sét mãnh liệt trực tiếp đánh vào trên người Cung Hưng Văn ngay ở bên cạnh Lâm Bình.
Cung Hưng Văn giật mình.
Sắc mặt tái nhợt!
Lúc này, Cung Hưng Văn làm gì còn lòng nào mà đi công kích Lâm Bình nữa, anh ta vội vàng hóa công kích thành phòng ngự.
Thậm chí, trước đó anh ta đều không sử dụng đến thần binh, nhưng lúc nào quanh thân bỗng nhiên xuất hiện một bảo vật phòng ngự, đây mới là thứ có thể giúp anh ta chống lại được sức mạnh của không ít sấm sét.
Có điều, cho dù là vậy, tóc tai của Cung Hưng Văn vẫn bị oanh tạc cho tơi bời, bị chiêu "Ngục Thánh Lôi Thuật" này làm cho bị thương không nhẹ!
Cùng lúc đó, Lâm Bình lại nâng quyền ên.
Long hổ chi lực đan vào xuất hiện trên cánh tay khiến khởi nguyên nở rộ!
Một quyền mang theo uy thế của chiến thần được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp khí lực hình xoắn ốc đột nhiên bạo phát!
"Bịch bịch!"
Quả đấm bất ngờ nện vào trên người Cung Hưng Văn.
Cho dù không sử dụng sức mạnh của đại thành kim thân và Ngọc Cốt, nhưng long hổ chi lực được hình thành trong quá trình Lâm Bình rèn luyện thật lâu ở trong mỏ quặng Thái Khư.
Khiến cho một quyền này của Lâm Bình có thể bộc phát ra lực lượng có sức bật bằng sáu bảy phần sức mạnh của đại thành kim thân!
"Phụt!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!