"Phía trước chính là Thanh Phong Quan!"
Tần Kiều chỉ về bóng đen cực lớn dần hiện lên phía trước, mở miệng nói.
Lâm Bình nhìn bản đồ trong tay.
"Đúng vậy, chắc là nó rồi!"
Lâm Bình gật đầu.
Đám người Lâm Bình đang phi hành trên không trung, càng đến gần thì cảnh tượng Thanh Phong Quan cũng càng hiện rõ trong mắt của đám người Lâm Bình.
phòng tuyến rãnh trời trải dài qua hai châu là Thiên Châu và Huyền Châu, khá giống với Vạn Lý Trường Thành nhưng phòng tuyến rãnh trời ít thì dài mấy trăm km còn nhiều thì hơn một ngàn km, đó là cả một tòa quan ải.
Nói như vậy cũng tức là bất kể có bị nước nào tấn công cũng đều kịp chạy đến hỗ trợ.
Đám người Lâm Bình càng đến gần bên ngoài Thanh Phong Quan, Lâm Bình bay trên không trung gần như thu hết cảnh tượng Thanh Phong Quan vào trong mắt.
"phòng tuyến rãnh trời, còn có Thanh Phong Quan này đều được tạo thành từ quặng sắt sao?"
Sau khi đến gần Thanh Phong Quan, Lâm Bình nhận ra cả Thanh Phong Quan bao gồm phòng tuyến rãnh trời kéo dài trăm trượng xung quanh đều được tạo thành từ loại quặng sắt cực kỳ cứng rắn mà Lâm Bình khai tại Thái Khư Cổ.
Cực kỳ hùng vĩ, đồ sộ!
"Đúng vậy, loại khoáng thạch này cho dù là chân thần cũng rất khó phá hoại, hơn nữa cung Thương Huyền tập hợp tất cả sức mạnh của lục địa Dị Lạc cho nên tất cả phòng tuyến rãnh trời đều được dựng một trận pháp phòng ngự cực kỳ khổng lồ."
"Cũng chính bởi điều này mà phòng tuyến rãnh trời mới chưa từng bị công phá, có thể ngăn địch ở bên ngoài."
"Nhưng sau khi phòng tuyến rãnh trời được xây dựng cũng có chuyện một vài thảnh nhỏ bị công phá, mà mỗi một lần thành bị công phá đều chết một lượng lớn dân thường và cường giả!"
Tần Kiều giải thích với Lâm Bình.
Nói đến đây, sắc mặt Tần Kiều cũng có chút trầm trọng, hơn nữa trong mắt cũng xuất hiện cảm xúc bi thương.
"Đó là quê nhà của chị Tần, vào hai mươi năm trước lúc một tòa thành nhỏ bị công phá rồi bị cường giả dị giới tàn sát, cả nhà chị Tần trừ chị ấy ra thì tất cả người nhà của chị ấy đều chết."
Diệp Hiên âm thầm truyền âm giải thích cho Lâm Bình.
Nghe vậy.
Trong lòng Lâm Bình cũng ngũ vị tạp trần, không chỉ vì đồng cảm với Tần Kiều hơn nữa bởi vì Lâm Bình nghĩ tới Trung Quốc.
Nếu một ngày kia, những thông đạo mà Trung Quốc trấn áp bị công phá liệu có thể cũng xảy ra thảm trạng như vậy hay không.
Chuyện Lâm Bình sợ nhất chính là chuyện này, lúc trước khi còn ở cấm địa Suối Vàng, tâm ma trong lòng Lâm Bình chính là nó.
"Thành quan phòng tuyến rãnh trời được chia làm làm thành quan trong và thành quan ngoài, thành quan trong thì ở bên trong phòng tuyến rãnh trời còn thành quan ngoài thì ở bên ngoài phòng tuyến rãnh trời."
"Cùng với đó thì các võ giả đóng quân tại các thành quan đa số đều ở thành quan bên ngoài bao gồm cả Thần Vương, chân thần bởi vì đa số ngay bên ngoài thành quan đều là các nước đối diện. Còn đa số binh lính bình thường thì đều ở bên trong thành quan..."
Theo Tần Kiều mở miệng giải thích lần nữa, Lâm Bình liền hiểu ra.
Tại mỗi tòa thành quan ở phòng tuyến rãnh trời thực tế xem như được chia làm ba phòng tuyến.
Thành quan bên ngoài là phòng tuyến thứ nhất, cũng là nơi đóng quân của đa số cường giả và võ giả biên quân, nếu có cường giả dị giới đến tấn công trên quy mô lớn mà vùng thành quan bên ngoài không thể bảo vệ được thì mọi người sẽ lui về thành quan bên trong.
Mọi người sẽ dựa vào Trường Thành Lạch Thiên cũng chính là phòng tuyến thứ hai để tiến hành phòng thủ.
Nếu là kẻ địch có thể vượt qua cả Trường Thành Lạch Thiên vậy thì chỉ có thể dựa vào thành quan bên trong để phòng thủ.
Đương nhiên nếu để cho cường giả dị giới công phá được Trường Thành Lạch Thiên sau đó tiến vào công phá thành quan bên trong thì trên cơ bản cũng đại biểu cho việc tòa thành này bị thất thủ rồi.
Nếu lấy Thanh Phong Quan ra làm ví dụ, Thanh Phong Quan bị cường giả dị giới tấn công đến thành quan bên trong, vậy thì ý nghĩa của việc cố cầm cự bằng vào thành quan bên trong chính là ở chỗ, từ Thần Vương cho tới binh lính bình thường, mọi người đều dùng tính mạng của mình ra để kéo dài thời gian chờ các cường giả khác tới cứu viện.
Mà ở trong vòng thành quan bên trong còn có rất nhiều thành trấn lớn tồn tại cùng với những người bình thường thậm chí là người nhà của biên quân đều phải dựa vào Thanh Phong Quan để tồn tại.
Dù sao mặc dù Thanh Phong Quan chỉ là một thành quan cỡ vừa nhưng trong Thanh Phong Quan ngoài ba vị Thần Vương cùng với hơn mười vị chân thần ra thì còn có rất nhiều Thần Cảnh, Hóa Cảnh cùng các võ giả.
Hơn nữa còn có mấy vạn binh lính bình thường thường trú cũng có thể gọi là đội hậu cần để đảm bảo công tác hậu cần cho các lực lượng.
Lúc đám người Lâm Bình đến gần Thanh Phong Quan, bên trong Thanh Phong Quan có một bóng dáng bay lên nháy mắt xuất hiện ở gần năm người Lâm Bình.
Lâm Bình tập trung nhìn thử là một người đàn ông trung tuổi có hơi mập không được cao cho lắm, mặt cười hì hì khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
"Phó tướng Lâm, các cậu đúng là bắt tôi phải chờ lâu mà!"
Người đàn ông trung tuổi mập mạp xuất hiện liền cười hì hì nhìn Lâm Bình, mở miệng nói.
Hiển nhiên ông ta đã sớm nhận được tin, nhận ra Lâm Bình trước.
"Lôi tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lâm Bình lập tức ôm quyền nói.
Trước đó Lâm Bình có đọc tư liệu về các vị tướng của Thanh Phong Quan, trong đó có mô tả về ẻ ngoài của các tướng lĩnh Thanh Phong Quan cho nên Lâm Bình lập tức nhận ra người này chính là tướng thủ thành Thanh Phong Quan - - Lôi Báo!
"Ha ha ha, quả nhiên là giống như trong tưởng tượng của tôi, rất tuấn tú lịch sự, tôi có nghe nói về chuyện cậu đánh bại Cung Hưng Văn ở cung Thương Huyền, có thể lấy cảnh giới chân thần trung kỳ đánh bại chân thần đỉnh phong, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy, đúng là tre già măng mọc mà!"
Lôi Báo cười ha hả nói.
Nhưng ánh mắt Lôi Báo nhanh chóng thay đổi.
"Phó tướng Lâm đây là đột phá rồi?"
Lôi Báo như phát hiện ra chuyện gì đó.
"Ăn may thôi!" Lâm Bình cười nói.
"Xem ra quả nhiên là chúng tôi đã già rồi." Lôi Báo lại cười nói.
"Phó tướng Lâm, tuy tôi đã nhận được thông báo nhưng dựa theo quy củ tôi vẫn phải kiểm tra giấy bổ nhiệm của cậu mới được, xin chớ trách."
Lôi Báo cười hề hề nói.
Tuy trông Lôi Báo có vẻ rất hòa ái, miệng luôn cười hề hề nhưng Lâm Bình từng xem quan chút tư liệu về ông ta cho nên đương nhiên biết ông ta đang ở Nguyên Đan Cảnh Thần Vương, thực lực rất mạnh.
Hơn nữa đừng thấy bình thường ông ta luôn cười hề hề thế này mà nhầm, lúc lên chiến trường lại có thủ đoạn giết địch vô cùng tàn nhẫn.
Chính là vừa cười vừa lấy đi tính mạng của người khác.
"Lôi tướng quân, xin kiểm tra cho!"
Lâm Bình lấy ra giấy nhậm chức, bên trên có khởi nguyên của Lâm Bình và Quốc Thiên, căn bản không thể làm giả được.
Sau khi kiểm tra xong, Lôi Báo trả lại giấy nhậm chức cho Lâm Bình, tiếp tục cười hề hề nói: "Không sai, không sai."
"Đi thôi, tôi đã chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho các vị rồi!"
Nói xong Lôi Báo thân thiết kéo Lâm Bình bay vào trong Thanh Phong Quan.
"Cảm ơn Lôi tướng quân!"
Lâm Bình cũng không kháng cự đối với hành vi thân thiết của Lôi Báo, dù sao tuy thấy lúc nào Lôi Báo cũng cười hề hề nhưng Lâm Bình vẫn cảm nhận được từ trên người Lôi Báo khí thế dũng mãnh, điều này làm cho Lâm Bình cảm thấy rất thân thiết.
"Lúc không có chiến tranh, khi ở riêng chúng ta không cần phải khách khí như vậy, biên quân chúng ta đều là anh em với nhau, nếu cậu không ngại tuổi tác thì có thể gọi tôi một tiếng sư huynh, tôi gọi cậu một tiếng lão đệ."
Lôi Báo lại cười hề hề nói.
"Vậy cảm ơn Lôi sư huynh nhé!"
Lâm Bình thay đổi cách gọi.
Tuy trông Lôi Báo tầm tuổi trung niên nhưng trên thực tế đã hơn một trăm tuổi rồi, nếu Lôi Báo bằng lòng xưng anh em với anh, anh đương nhiên cũng chẳng có gì mà không vừa ý.
"Lâm lão đệ, không cần khách khí!" Lôi Báo cười nói. Một đường vượt qua thành quan bên trong, lại băng qua Trường Thành Lạch Thiên trực tiếp tiến vào thành quan bên ngoài.
Tới gần Lâm Bình mới phát hiện, thì ra Trường Thành Lạch Thiên không chỉ cao tới trăm trượng mà độ dày của tường thành thậm chí còn vượt qua ba trượng, hơn nữa còn hoàn toàn được tạo thành bởi quặng sắt.
Đừng nói là chân thần, Lâm Bình nghi cho dù là vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương mới lên là Hoàng Viễn Phương có dùng toàn lực chỉ sợ cũng chỉ có thể hơi tổn tại được một chút Trường Thành Lạch Thiên này mà thôi.
"Lâm lão đệ à, tuy cậu là do chính cung Thương Huyền phái đến nhậm chức nhưng cậu mới đến đã đảm nhiệm chức phó tướng sẽ khó tránh khỏi có những người không phục, tuy tôi là tướng thủ thành có cấp bậc cao nhất Thanh Phong Quan có thể khiến người khác phục tùng mặt ngoài nhưng cũng không có cách nào khiến cho người khác khẩu phục tâm cũng phục được."
"Chuyện này... ." Lôi Báo chà xát tay cười xấu hổ nói: "Không dấu gì cậu, biên quân dũng mãnh, khó tránh khỏi có vài người bướng bỉnh lỳ lợm, hay không thì lát nữa cậu ra tay tạo uy với bọn họ đi, để cho bọn họ biết, cậu đảm nhậm chức phó tướng này hoàn toàn là danh xứng với thực."
"Đến lúc đó nếu đám ranh con kia dám mạo phạm cậu thì vẫn phải xin Lâm lão đệ đừng ghi hận trong lòng nhé."
Nghe vậy.
Lâm Bình cười nói: "Tôi hiểu rồi, nếu tôi ở Thanh Phong Quan, phía trên lại phái người có cảnh giới không bằng tôi trở thành cấp trên của tôi thì tôi cũng không phục mà."
Nhưng Lâm Bình lại không đề cập tới chuyện Thần Vương.
"Lão đệ có thể hiểu thì tốt quá, tôi đây yên tâm rồi. Đi thôi, chúng ta vào nào!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!