Chương 109: Không muốn chết thì tự thú đi!
Trịnh Mạnh Quân quỳ trên mặt đất, dập đầu trước mặt Lâm Bình, thái độ vừa kinh hãi lại vừa e ngại. “Tôi sai rồi!” “Tôi thật sự biết lỗi rồi... “Trước kia đều là tại tôi hết! Tôi là thằng chó đẻ! Sau này tôi không dám tái phạm nữa đâu... “Xin cậu Lâm hãy tha cho tôi một cái mạng đi
Nói xong, Trịnh Mạnh Quân không dám quan sát phản ứng của Lâm Bình mà cứ thế quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn mặt đất, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.
Trước mặt Lâm Bình, Dương Thiên Long cũng chẳng qua chỉ là đàn em mà thôi, thế nên hắn ta đâu dám kiêu ngạo như trước kia được nữa!
Không chỉ mình Trịnh Mạnh Quân mà ngay cả đảm đàn em của hắn giờ đây cũng đều vứt hết vũ khí trong tay mình để chứng minh mình không có ác ý, sau đó cũng lần lượt quỳ xuống bên cạnh Trịnh Mạnh Quân.
Cả đám đều quỳ rạp dưới mặt đất, trông rất hoảng sợ.
Thế nhưng khi nghe Trịnh Mạnh Quân nói vậy, vẻ mặt Lâm Bình vẫn lạnh lùng như trước, không hề dao động trước lời van xin của hắn ta.
Một lát sau, Lâm Bình mới lên tiếng: “Có những lỗi lầm còn tha thứ được, nhưng có những lỗi lầm không bao giờ có thể tha thứ!” “Mà trong mắt tạo, những gì mày từng làm thuộc phạm trù không thể tha thứ!” “Cho nên. Chôn xác hắn ta đi!”
Câu cuối cùng, Lâm Bình nói với Dương Thiên Long. Lâm Bình vừa dứt lời, chẳng khác nào tuyên án tử hình cho Trịnh Mạnh Quân.
Sắc mặt Trịnh Mạnh Quân tức khắc trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt tuyệt vọng như cha mẹ chết.
Nghe vậy, Dương Thiên Long lập tức đáp: “Vâng, thưa cậu!” Sau đó, ông ta vung tay lên, mấy người đàn ông mặc vest đen tức khắc đi về phía Trịnh Mạnh Quân, sắc mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt Lâm Bình vô cùng hờ hững, nhưng Trần Tĩnh lại khẽ run rẩy, cô ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào như thế này. “Lâm... Lâm Bình... Trần Tĩnh run rẩy kêu anh một tiếng. Lâm Bình quay sang nhìn cô: “Đừng sợ. Sau này sẽ không còn ai tới quấy rối cô nữa đâu
Có câu nói nhổ cỏ không nhổ tận gốc, chờ tới mùa xuân sẽ lại manh nha nảy mầm, Lâm Bình rất hiểu đạo lý này. Đồng thời đó cũng là thủ đoạn đối phó với kẻ địch quen thuộc của anh, cũng chính vì thế nên anh mới trở thành ác mộng và nỗi sợ hãi không thể xóa nhòa trong lòng kẻ thù “Nhưng... Nhưng mà giết người... Là... Là trái pháp luật !” “Hay là... Dạy cho hắn ta một bài học... Là đủ rồi.
Trần Tĩnh không thể ngờ người thiếu niên trông như thư sinh thời cấp 3 ngày xưa giờ đã thay đổi từ lâu rồi, giống như một kẻ ác độc máu lạnh, khiến cô hơi sợ hãi.
Mặc dù cô rất hận Trịnh Mạnh Quân, song Trịnh Mạnh Quân cũng chưa ác ôn đến mức phải đền cả mạng sống. Điều quan trọng nhất là nếu Lâm Bình kêu người đi chốn sống Trịnh Mạnh Quân, vậy thì...
Một khi sự việc bại lộ, Lâm Bình chắc chắn sẽ không thể trốn thoát. Cô không muốn Lâm Bình mạo hiểm đến thế chỉ vì muốn giúp đỡ mình.
Nghe vậy, Trịnh Mạnh Quân như người chết đuối bắt được phao cứu sinh, vội kêu lên: “Tôi thật sự biết lỗi rồi! Sau này tôi sẽ không dám tái phạm nữa đâu. “Nếu sau này tôi còn dám quấy rối Trần Tĩnh thì cứ để cho tôi ra ngoài đường bị xe tông chết.
Thậm chí Trịnh Mạnh Quân còn giơ tay lên, liên tục tát thật mạnh lên má mình để chứng minh. Hắn ta ra tay rất mạnh, chẳng mấy chốc mà khuôn mặt hắn đã sưng vù “Chỉ mong cậu Lâm giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một cái mạng. Trịnh Mạnh Quân nói lí nhí.
Lâm Bình thản nhiên nhìn hắn, vẻ mặt vẫn thờ ơ như trước, không hề có chút thương hại nào.
Một lát sau, Lâm Bình quay sang nhìn Trần Tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Cô muốn xử lý hắn ta kiểu gì?”
Suy cho cùng thì đây là chuyện của Trần Tĩnh, không liên quan tới Lâm Bình. Nếu Trần Tĩnh thật sự không muốn so đo thì Lâm Bình đương nhiên sẽ không cố tình muốn ra tay thay cô. Huống chi khi thấy biểu cảm trên gương mặt Trần Tĩnh, Lâm Bình cũng hiểu được điều mà cô đang lo lång. “Tôi..” Trần Tĩnh cắn môi.
Trước kia, mỗi khi nghe Trịnh Mạnh Quân đe dọa mình, điều cô muốn làm nhất là có thể lấy lại cuộn phim của những bức ảnh kia để thiêu hủy nó, khiến Trịnh Mạnh Quân không còn thóp để đe dọa mình.
Nếu được, tốt nhất là làm cho Trịnh Mạnh Quân phải chuộc lại những tội lỗi mà hắn ta từng gây ra, cho hắn ta vào tù, vĩnh viễn biến mất trước mắt cô
Có điều bây giờ cô đã biết những bức ảnh đó là ảnh photoshop, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là cuộn phim. Hơn nữa trông Lâm Bình như thể đại ca của đám người kia, nói muốn xử lý Trịnh Mạnh Quân nên trong lòng cô cũng hơi tin tưởng. Tamlinh247.vn trang web* cập nhật nhanh nhất
Nhưng nếu nói muốn khép tội Trịnh Mạnh Quân thì chắc Lâm Bình cũng chẳng có năng lực đó đâu nhỉ?
Trần Tĩnh chần chừ trong chốc lát, sau đó cắn răng: “Tôi muốn hắn ta phải ngồi tù, chuộc lại những tội lỗi mà hắn ta từng phạm phải, đừng ra ngoài gây tai họa của người khác nữa.
Mặc dù Trần Tĩnh nghĩ rằng Lâm Bình không thể làm được điều đó, nhưng cô vẫn ma xui quỷ khiến nói ra câu đó.
Trần Tĩnh vừa dứt lời thì sắc mặt mọi người đều trở nên quái dị.
Kể cả đám đàn ông mặc vest đen do Dương Thiên Long dẫn tới. Họ đều là người thuộc thế giới ngầm của Hải Châu, hầu như mỗi lần xảy ra mâu thuẫn lớn đến mất, bất kể dùng phương pháp nào thì cũng chỉ âm thầm giải quyết với nhau mà thôi. Họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn đưa kẻ nào vào ngục giam.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người nói như vậy.
Có điều sau khi nghe Trần Tĩnh nói vậy, Trịnh Mạnh Quân bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trần Tĩnh nói thế, ít ra... Ít ra có thể bảo vệ tính mạng cho hắn! “Được, tôi đồng ý” Lâm Bình gật đầu. “Cậu... Cậu thật sự có thể làm được hả?” Trần Tĩnh mở to mắt, khó tin hỏi lại.
Lâm Bình khẽ nở nụ cười.
Dù thế gian này rộng lớn biết mấy, nhưng ít có chuyện gì mà Lâm Thanh Sơn anh đây không thể làm được.
Huống chi chuyện cỏn con như vậy quả thực là chẳng đáng nhắc đến. Anh chỉ cần gọi một cú điện thoại thì Chu Kiệt sẽ lập tức dẫn người tới bắt hắn ta ngay. Chẳng qua... Lâm Bình không trực tiếp đáp lại Trần
Tĩnh mà quay sang, đưa mắt nhìn Trịnh Mạnh Quân, bình tĩnh nói: “Nếu mày không muốn chết thì hãy đi tự thú đi!” “Chủ động khai báo những tội ác mà mày đã từng làm, đồng thời giao nộp bằng chứng” “Tạo cho mày một ngày để tìm kiếm và sắp xếp lại chứng cứ phạm tội của mày. Đồng thời, tao không quan tâm mày làm cách nào, nhưng mày phải trả lại hết toàn bộ số tiền mà mày đã vơ vét từ chỗ Trần Tĩnh lại cho cô ấy!” “Nếu giờ này đêm mai mà mày còn chưa tự thú thì tao... Chỉ còn cách áp dụng phương thức của tao mà thôi”