"Hay lắm!"
Mà trong lúc tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt làm cho chấn động, hiện trường chìm trong yên lặng thì Lôi Báo bỗng nhiên vỗ tay cười nói.
Lập tức.
Mọi người thi nhau phản ứng lại.
Vỗ tay theo Lôi Báo, tiếng vỗ tay như sấm dậy!
Cường giả mới đáng để bọn họ kính nể!
Mà trong tiếng vỗ tay này, ba người Âu Dương Bá, Điền Hòa Dự và Đàm Đông thì lại cảm thấy có chút mặt đỏ tai hồng.
Hơn nữa trong lòng cảm thấy thật sự kinh sợ.
Vừa rồi Lâm Bình không hề nói ngoa.
Nếu như thật sự đang ở trên chiến trường tiến hành một trận chiến sống còn thì có lẽ bọn họ đã mình rồi.
Còn về chuyện biện giải cái gì mà tôi còn có thể kịp phòng ngự, một quyền của cậu chưa chắc đã đánh thắng được tôi gì gì đó, bọn họ sẽ không cãi cùn.
Thua thì chính là thua!
"Chúng tôi thua!"
"Thua tâm phục khẩu phục!"
Ba người Âu Dương Bá đồng loạt quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Bình nói: "Âu Dương Bá (Điền Hòa Dự, Đàm Đông), tham kiến phó tướng Lâm, cảm ơn phó tướng Lâm đã xuống tay lưu tình."
"Sau này mọi người đều là chiến hữu kề vai chiến đấu!"
Đối với chuyện này, Lâm Bình cũng nở nụ cười.
Sở dĩ anh không ra tay độc ác, thậm chí ngoài một quyền ban đầu đấu với Âu Dương Bá ra thì Lâm Bình không hề ra tay tổn thương bọn họ, nguyên nhân chủ yếu là vì tuy bọn họ muốn làm khó anh nhưng cũng tại vì bọn họ không phục thôi, Lâm Bình cũng không cảm nhận được ý xấu từ trên người bọn họ.
Nếu đám người Âu Dương Bá mà giống cái loại mặt hàng như Cung Hưng Văn thì Lâm Bình sẽ không xuống tay lưu tình đâu.
Ít nhất cũng phải cho bọn họ một bài học.
...
...
"Từ nay về sau trên chiến trường chúng ta là anh em vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu để bảo vệ Thanh Phong Quan!"
"Nào, mọi người cùng nhau kính phó tướng Lâm một ly, hoan nghênh phó tướng Lâm đã đến!"
"Hoan nghênh Tần Kiều, Diệp Hiên, Bàn Tay Sắt, Tống Dương đã đến!"
Mọi người lại về vị trí của mình, chẳng qua hiện tại đã không ai còn dám coi khinh Lâm Bình nữa.
Cho dù là ánh mắt Lôi Báo nhìn Lâm Bình cũng mang theo chút hài lòng.
Thậm chí là vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương ‘Dương Khai Thái’ kia cũng hiếm thấy chủ động nói nói mấy câu với Lâm Bình, coi như đã công nhận Lâm Bình cũng như ông ta rồi, bọn họ đều là phó tướng của Thanh Phong Quan.
Mọi người kính rượu, Lâm Bình nhận từng ly một đồng thời cũng kính lại.
Trong yến hội Lâm Bình cũng biết số chân thần tham gia bữa tiệc này mới chỉ được không tới một nửa số chân thần của Thanh Phong Quan, còn những vị chân thần khác phải chia nhau ra canh phòng khắp nơi.
Bao gồm cả vị Vô Lậu Thần Vương Triệu Thiên Lăng kia cũng đang ra ngoài tuần tra.
Còn về việc ông ta có muốn gặp Lâm Bình, có bằng lòng tiếp đãi Lâm Bình hay không thì không ai biết.
Sau yến tiệc.
Mọi người rời đi.
Lôi Báo tự mình dẫn theo Lâm Bình cùng đám người Tần Kiều đến thành quan bên ngoài, tiến vào một tòa phủ ở phía Bắc.
"Nơi này từ nay về sau chính là phủ của Lâm lão đệ cậu nhé."
"Bởi vì tính nguy hiểm của vùng thành quan bên ngoài tương đối cao, Thanh Phong Quan chúng ta từng xảy ra tình huống đột phát buộc phải bỏ lại thành quan bên ngoài, cho nên tất cả phủ đệ của thành quan bên ngoài đều vô cùng đơn giản thực dụng, cho dù có bị hủy phá hủy thì cũng có thể dễ dàng trọng xây dựng lại, chính vì thế mà tình cảnh nơi này không thể so với thành quan bên trong, lại càng không thể sánh bằng cung Thương Huyền, thế nên Lâm lão đệ cũng đừng chê nhé!"
Lôi Báo chỉ vào một tòa phủ hơi đơn sơ nói.
Tuy Lôi Báo đã công nhận thực lực của Lâm Bình nhưng hiển nhiên Lôi Báo vẫn coi Lâm Bình là một tân binh không có kinh nghiệm chiến trường.
Để tránh trong lòng Lâm Bình có ý kiến cho rằng ông ta cố ý sắp xếp cho anh một phủ đệ đơn sơ, Lôi Báo chỉ đành giải thích một câu.
"Có nơi ở là được rồi." Lâm Bình cười nói.
Đối với nơi để ở, cho tới bây giờ Lâm Bình chưa từng quan tâm.
"Đúng rồi, nếu Tần Kiều, Diệp Hiên, Bàn Tay Sắt, Tống Dương đã đi theo cậu đến vậy thì chắc các cậu cũng rất thân thiết với nhau, tôi sẽ sắp xếp cho bốn người bọn họ vào danh sách dưới quyền chỉ huy của cậu."
"Bốn người bọn họ sẽ ở ngay hai bên trái phải bên cạnh sân viện của cậu."
Sau đó Lôi Báo lại nói.
Đồng thời cũng chỉ cho bốn người Tần Kiều nơi ở của bọn họ.
Chỗ bọn họ cũng không khác mấy với sân viện của Lâm Bình sân, đều là phong cách cực kỳ đơn giản.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, sân viện của đám người Tần Kiều, Diệp Hiên, Bàn Tay Sắt và Tống Dương không lớn bằng chỗ của Lâm Bình mà thôi.
"Cảm ơn Lôi tướng quân!"
Bốn người Tần Kiều đồng loạt nói.
Ở biên quan, võ giả đến cảnh giới chân thần đều có quyền được ở một sân viện riêng.
Đương nhiên nếu quan hệ đặc biệt muốn hai người ở chung thì cũng không thành vấn đề.
"Các cậu đi làm quen với chỗ ở mới cả mình trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với phó tướng Lâm."
Lôi Báo vừa nói xong, đám người Tần Kiều nhìn Lâm Bình sau đó đều rời đi, ai về chỗ của người nấy.
Nhưng Lâm Bình lại phát hiện, Diệp Hiên không trực tiếp về phòng mình mà đi theo theo Tần Kiều nói là muốn giúp chị Tần dọn dẹp phòng ở, còn Tần Kiều thì cũng không từ chối.
Điều này khiến cho trong đầu Lâm Bình thoáng qua chút ý nghĩ.
Chẳng lẽ hai người này có gì đó với nhau sao? Dường như ánh mắt Diệp Hiên nhìn Tần Kiều có đôi khi không giống bình thường.
Nhưng chút ý nghĩ muốn hóng chuyện này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Lôi sư huynh, mời!"
Trong lòng Lâm Bình đã đoán được Lôi Báo tìm mình là muốn nói chuyện gì rồi.
Sau khi tiến vào trong phủ của Lâm Bình, Lôi Báo vung tay bày ra một tầng kết giới Thần Nguyên, bọc lấy phủ đệ của Lâm Bình bên trong.
Đôi mắt Lâm Bình khẽ di chuyển, thủ đoạn mạnh cỡ này.
Trừ khi là người có cảnh giới cao hơn Lôi Báo, thực lực mạnh hơn ông ta, nếu không sẽ không thể nghe lén được cuộc nói chuyện của Lâm Bình và Lôi Báo trong phủ đệ.
"Lâm lão đệ, không biết cậu và Ninh Hà Phong có quan hệ gì?"
Lôi Báo tìm một cái ghế đá trong sân ngồi xuống, cười hề hề nhìn Lâm Bình.
"Không có quan hệ gì cả, tôi không biết anh ta!"
Lâm Bình ngồi ở đối diện Lôi Báo, cười nói.
Lâm Bình biết, Lôi Báo tìm anh nói chuyện riêng nhất định là vì chuyện đại thành kim thân.
Dù sao hôm nay sở dĩ Lâm Bình có thể trong nháy mắt đánh bại ba vị chân thần đỉnh phong, ngoại trừ việc anh đã đạt đến chân thần hậu kỳ thì hơn nửa nguyên nhân là vì Lâm Bình vận dụng sức mạnh của đại thành kim thân.
Tuy không hoàn toàn thi triển đại thành kim thân, chỉ có nắm đấm bị đại thành kim thân hóa nhưng ở trong mắt không ít người, Lôi Báo có thể nhận ra Lâm Bình cũng không thấy bất ngờ.
Còn về những người khác, nếu bọn họ không chủ động đề cập đến Lâm Bình tự nhiên sẽ không chủ động nói chuyện mình luyện thành đại thành kim thân.
Chỉ cần cường giả dị giới không biết chuyện Lâm Bình có được đại thành kim thân là được, đến lúc đó có thể bẫy phe đối diện một lần.
"Không biết."
Nghe vậy Lôi Báo thoáng sững sờ, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.
"Không nghĩ tới ở lục địa Di Lạc chúng ta lại có được vị đại thành kim thân thứ hai tồn tại, khó trách cung Thương Huyền lại phái cậu đến Thanh Phong Quan đảm nhiệm chức phó tướng."
"Như vậy rất tốt, rất tốt!"
"Có Lâm lão đệ đến, Thanh Phong Quan chúng ta sẽ như hổ thêm cánh, tương lai có thể thả lỏng không ít."
Lôi Báo cười hề hề, cực kỳ vui vẻ.
"Nhưng còn một loại khả năng khác, sau khi chuyện tôi chính là đại thành kim thân bị bại lộ, Thanh Phong Quan sẽ gặp phải áp lực còn lớn hơn trước."
Lâm Bình nghiêm mặt nói.
Tuy Lâm Bình không biết Ninh Hà Phong nhưng hiện tại Lâm Bình đã biết một chút sự tích về ông ta, hiện giờ Ninh Hà Phong đang ở Huyền Châu gần như đã sắp trở thành đối tượng mà các dị giới nhất định phải giết, lần nghiêm trọng nhất còn khiến cho vài vị Thần Vương của đối phương cùng liên thủ giết Ninh Hà Phong, nếu không phải Thần Vương bên mình phản ứng nhanh thì Ninh Hà Phong thiếu chút nữa cũng nghẻo luôn.
"Đúng vậy, nếu huyện Lâm lão đệ là đại thành kim thân bị dị giới biết được thì chỉ sợ cậu cũng sẽ trở thành đối tượng bị các dị giới coi trọng không khác gì Ninh Hà Phong, điều này cũng đại biểu cho việc tương lai Lâm lão đệ trên chiến trường sẽ nguy hiểm hơn những người khác rất nhiều."
"Cùng với việc các dị giới muốn lấy mạng cậu, diệt sạch tai họa ngầm là cậu thì tương lai số cường giả tấn công Thanh Phong Quan cũng sẽ càng nhiều hơn, bọn họ sẽ tìm cách lấy được mạng cậu, tính nguy hiểm của cậu tăng thì Thanh Phong Quan chúng ta cũng sẽ bị áp lực lớn hơn."
Lôi Báo vẫn cười hề hề nói.
Sau đó Lôi Báo lại chuyển chủ đề:
"Nhưng Lâm lão đệ vẫn còn thực lực bày ra đó, trong số các chân thần chỉ sợ không ai có thể là đối thủ của cậu."
"Chỉ cần Lâm lão đệ không tiết lộ chuyện mình là đại thành kim thân cũng không biểu hiện quá xuất chúng thì có thể khống chế được chiến trường chân thần, chuyện này đối với Thanh Phong Quan mà nói chính là một chuyện không thể tốt hơn."
"Tuy làm như vậy sẽ khiến cho điểm tích lũy của Lâm lão đệ không thể tăng một cách nhanh chóng nhưng Lâm lão đệ cậu sẽ an toàn hơn, chỉ cần chúng ta không thua trên chiến trường Thần Vương thì Thanh Phong Quan cũng sẽ an toàn hơn trước."
Nghe đến đây.
Lâm Bình xem như đã hiểu ý của Lôi Báo.
Ông ta muốn anh cố gắng đừng để bại lộ chuyện thành đại thành kim thân, nhưng trên chiến trường vẫn có thể tùy thời trợ giúp chân thần bên mình, đảm bảo chiến trường chân thần không rơi vào thế hạ phong đồng thời cũng bắt lấy cơ hội ngẫu nhiên lấy tính mạng của chân thần đỉnh phong bên đối phương.
Nếu như vậy thì có thể nắm được chiến trường cảnh giới chân thần trong tay bên mình .
Tuy biểu hiện của Lâm Bình xuất chúng nhưng xa xa không bằng chân thần đỉnh phong thật sự, anh sẽ chỉ giống như đóng cải trắng ngoài kia tuy dị giới sẽ coi trọng anh thậm chí còn có thể dẫn tới Thần Vương ra tay với Lâm Bình nhưng sẽ không phát triển đến độ giống như Ninh Hà Phong, có đến mấy vị Thần Vương cùng nhau liên thủ tìm cách lấy tính mạng của anh ta.
"Không thành vấn đề."
Lâm Bình đồng ý.
Sở dĩ Lâm Bình đến phòng tuyến rãnh trời tham gia vào biên quân đều không phải là vì giúp cường giả của lục địa Di Lạc chống lại cường giả của các dị giới.
Nói thật.
Lâm Bình không có gì tình cảm gì với lục địa Di Lạc, nếu muốn Lâm Bình sinh ra tình cảm với lục địa Di Lạc giống như đối với Trung Quốc thì hiển nhiên là không có khả năng.
Lâm Bình tới Thanh Phong Quan chủ yếu là vì muốn Huyết Hồn Thụ và vạn linh huyết châu có thể lớn lên mà thôi.
Đương nhiên nếu đã đến đây thì Lâm Bình tự nhiên cũng sẽ bỏ ra một phần lực trợ giúp Thanh Phong Quan chống đỡ dị giới.
Nếu Lôi Báo hi vọng anh đừng bại lộ chuyện đại thành kim thân vậy thì Lâm Bình đương nhiên chẳng có lý do gì mà không đồng ý, làm như vậy thì anh cũng sẽ không khiến mình rơi vào tình huống nguy hiểm bị Thần Vương nhằm vào, quá hợp ý của Lâm Bình rồi.
"Được rồi, Lâm lão đệ nghỉ ngơi trước đi nhé, tôi đoán dựa theo tiết tấu mấy bữa nay thì trong mấy ngày tới dị giới sẽ lại đột kích, chúng ta cũng cần chuẩn bị sẵn sàng."
Lôi Báo cười ha hả nói.
Lâm Bình rất hợp gu ông ta cho nên ông ta cực kỳ hài lòng.
...
...
Mà vào đêm Lâm Bình đến Thanh Phong Quan.
Thiên Châu!
Tại "Vạn Hùng Quan" trong thành quan cỡ trung đã bùng nổ một trận chiến vô cùng thảm khốc!
Trên chiến trường, tướng thủ thành ‘Thiên Thanh Vương’ của Vạn Hùng Quan đã tiến hành một trận huyết chiến trước nay chưa có với hai vị Gia Tỏa Cảnh Thần Vương của dị giới!
Nhiều lần rơi vào nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng Thiên Thanh Vương đã trả giá bằng một cái tay gãy để tự tay chém đứt đầu của một vị Gia Tỏa Cảnh Thần Vương dị giới.
"Thiên Thanh Vương, đầu của vị Gia Tỏa Cảnh Thần Vương này chính là tiền đặt cọc!"
"Tôi biết cách thời gian mười năm Thương Huyền cổ địa của các vị mở ra đã không xa."
"Nếu đồng ý với điều kiện của tôi, chúng tôi sẽ cho ông cơ duyên để đột phá đến Tiêu Dao Cảnh Thần Vương, hơn nữa còn tặng ông cả mấy cái đầu người, cho ông đủ công lao, đưa con trai ông vào Thương Huyền cổ địa!"
Trong tay Thiên Thanh Vương cầm theo cái đầu của một vị Gia Tỏa Cảnh Thần Vương dị giới, sắc mặt xanh trắng nhìn người đàn ông tóc bạc đứng cách ông ta không xa.
Vừa rồi nếu không phải người đàn ông tóc bạc này đột nhiên ra tay với đồng đội của mình, vậy thì hiện người phải phải cầm theo đầu người đã là người nọ rồi.
Mà trong khoảnh khắc sống chết đó, uy hiếp cùng lợi dụ đã ép ông ta đưa ra quyết định mà không kịp suy nghĩ.
"Nếu hiện tại tôi đổi ý thì sao?"
Thiên Thanh Vương lạnh giọng nói.
"Đổi ý? Vừa rồi có thể tha cho ông một mạng thì hiện tại cũng có thể lấy mạng của ông."
Người đàn ông tóc bạc lạnh nhạt nói.
Lúc này Thiên Thanh Vương cũng cảm nhận được một luồng uy áp cực lớn tỏa ra từ trên người người đàn ông tóc bạc.
Trong lòng Thiên Thanh Vương thoáng chốc đã kinh hãi tới cực điểm.
Đối phương không phải ở cảnh giới Gia Tỏa Cảnh Thần Vương?
"Tôi có chết cũng sẽ không phản bội!" Thiên Thanh Vương cắn răng nói.
"Không phải là không thể phản bội, chẳng qua là vì ích lợi vẫn chưa đủ lớn để khiến ông động lòng mà thôi." Người đàn ông tóc bạc khinh thường hừ khẽ một tiếng.
Nhưng vì không muốn kích thích Thiên Thanh Vương nên người đàn ông tóc bạc đúng lúc đổi một lí do thoái thác khác: "Đương nhiên, đây cũng không tính là phản bội, nhiều nhất cũng chỉ gọi là trao đổi ích lợi mà thôi."
"Huống chi, lấy một Thanh Phong Quan ra để đổi lấy vài cái đầu của mấy vị Gia Tỏa Cảnh Thần Vương chẳng lẽ không đáng sao? Càng miễn bàn đến chuyện còn có thể giúp ông đạt tới cảnh giới Tiêu Dao nữa."
"Với cả ông yên tâm, tôi có thể hứa với ông, sau khi công phá Thanh Phong Quan nhiều nhất là một tiếng chúng tôi sẽ rút lui, Thanh Phong Quan vẫn ở trong tay các ông như cũ."
"Cho dù người của Thanh Phong Quan có chết hết, cộng lại cũng không bằng giá trị của hai vị Gia Tỏa Cảnh Thần Vương, ông nói xem giao dịch này còn không hời sao?"
Người đàn ông tóc bạc bình thản nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!