"Không ổn."
Lâm Bình thu lại Huyết Hồn Thụ trong nháy mắt, trong lòng thì cả kinh vì nhận ra điều không thích hợp.
Nhưng.
Ngay lúc Lâm Bình phát hiện thì anh lập tức điên cuồng chạy về hướng Thanh Phong Quan.
Trong chớp mắt Lâm Bình đã có mặt tại nơi cách đó 3 km.
Nhưng.
Một chưởng từ trên trời giáng xuống theo sát ngay sau, trông thì không có gì đặc biệt nhưng trên thực tế lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh cực kì khủng bố.
Trực tiếp đánh vào Lâm Bình, tập trung vào thân hình Lâm Bình.
"Thần Vương?"
"Không trốn được!"
Trong lòng Lâm Bình cực kỳ kinh hãi đồng thời cũng đưa ra quyết định.
"Mẹ nó, liều mạng!"
Nếu đã không trốn thoát vậy cũng chỉ có thể liều một lần thôi.
Trong lúc vô cùng hung hiểm Lâm Bình trực tiếp bật thốt ra một câu nói tục.
Người đang chạy về phía Thanh Phong Quan bỗng dừng lại rồi đánh lại một chưởng về phía luồn sức mạnh đang lao về phía mình.
Khởi nguyên trong cơ thể Lâm Bình điên cuồng khởi động giống như núi lửa sắp bộc phát sau đó điên cuồng phun trào.
Nhưng Lâm Bình đánh ra một chưởng đáp lại một chưởng của đối phương lại giống như trứng chọi đá.
"Rầm!"
Ngay sau đó cả người Lâm Bình đánh ngã dưới nền đất.
...
...
“Coulee North Dorje, Kaguliza..."
Trên không trung có tổng cộng bảy bóng dáng xuất hiện, tất cả đều tản mát ra khí tức của Thần Vương.
Mà trên mặt đất, cảnh vật như vừa bị châu chấu nghiền nát qua, vô số võ giả trên mặt đất lao nhanh về phía Thanh Phong Quan.
Lâm Bình trốn trong lòng đất, tuy không hiểu câu nói kia nhưng Lâm Bình có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức của 7 vị Thần Vương.
Đồng thời khoảng chừng hơn trăm vị chân thần xuất hiện trên mặt đất, trong đó khí tức thuộc về chân thần đỉnh phong có đến gần 20 vị.
Trong lòng Lâm Bình trầm xuống.
Nhưng Lâm Bình vẫn thu lại hơi thở của mình tiếp tục giả chết.
Hiện tại không cần anh liều chết cảnh báo, chờ những người này đến bên ngoài 30 km quanh phạm vi Thanh Phong Quan cũng sẽ bị Lôi Báo phát hiện.
Khoảng cách 30 km đủ cho Thanh Phong Quan kịp phản ứng rồi.
Hiện tại Lâm Bình mà lao ra liều chết cảnh báo cho Thanh Phong Quan thì không có chút tác dụng nào mà trái lai8j sẽ chỉ khiến anh không công chịu chết mà thôi.
Huống chi cho dù thật sự có thể cảnh báo thì Lâm Bình cũng sẽ không ra ngoài.
Đối mặt với 7 vị Thần Vương, trong đó còn có một vị Thần Vương cực kỳ mạnh, Lâm Bình mà ra ngoài thì không khác gì đi chịu chết.
Đối với lục địa Di Lạc, Lâm Bình còn chưa có tinh thần hiến dâng đến bậc này!
Đợi cho Lâm Bình cảm nhận được 7 vị Thần Vương kia cùng với đám quân đội kia đã lùi lại, lúc này Lâm Bình mới dám nhúc nhích.
"Lần này thật đúng là sơ suất rồi!"
Lâm Bình thậm chí còn cảm thấy may mắn khi mình có mạng lớn, vận may đủ tốt.
Trước đó anh không nên để cho Huyết Hồn Thụ đi hấp thu những tinh thần này sau đó tặng lại cho mình, tuy nó giúp cho tinh thần lực của Lâm Bình tăng trưởng nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nhưng trong quá trình Huyết Hồn Thụ tặng lại tinh thần lực cho anh ngược lại đã hạn chế cảm giác tinh thần lực của anh.
Mà sau khi tinh thần lực tăng trưởng đến 3000 vân Lâm Bình quá hưng phấn nên đã dẫn đến có chút coi thường.
Nếu không phải như vậy thì Lâm Bình đã phải sớm nhận ra khí tức của Thần Vương đối diện rồi.
Nói như vậy Lâm Bình có thể bỏ chạy trước khi Thần Vương đối diện nhìn thấy anh rồi ra tay.
Chứ không phải chậm một bước như bây giờ.
Kết quả chỉ có thể giả vờ mất mạng dưới một chưởng của đối phương, sau đó bị đối phương đánh cho chết dí ở chỗ này.
Lâm Bình lau vết máu trên khóe miệng.
Giả chết dù sao cũng phải giả cho giống chút, nhưng cho dù Lâm Bình lấy không gian Huyền Vũ Giáp ra kịp lúc che ở trước người, giúp anh ngăn cản phần lớn tổn thương nhưng Lâm Bình vẫn bị chút tổn thương.
Cũng may là ở chỗ vị Thần Vương ra tay với Lâm Bình chỉ là một vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương.
Hơn nữa, ở mặt ngoài trông Lâm Bình cũng chỉ vừa tiến vào cảnh giới chân thần hậu kỳ.
Một vị Thần Vương tiện tay là có thể đánh chết.
Cho nên, sau một chưởng đánh trúng Lâm Bình thì mấy cường giả đối diện cũng không nghi ngờ đến cái chết của Lâm Bình.
Chứ không hôm nay anh đã gặp phải phiền phức rồi.
"Hiện tại cũng vẫn rất khó giải quyết!"
Lâm Bình có chút nhức đầu.
Tuy anh có thể giở thủ đoạn lừa gạt dưới mí mắt của mấy vị Thần Vương.
Nhưng hiện tại anh phải làm gì đây?
Về Thanh Phong Quan?
Lâm Bình nghĩ thầm mình phải đi về tham chiến nhưng... Hiện giờ về sao?
Chạy theo sau mong mấy vị Thần Vương à.
Vậy thì không khác gì là đang tìm chết.
Hơn nữa Thanh Phong Quan chỉ có ba vị Thần Vương, dị giới có 7 vị Thần Vương, chỉ sợ lần này chỉ có thể phòng ngực chứ không thể tấn công, giờ mà Lâm Bình về Thanh Phong Quan, khả năng cao chính là tự chui đầu vào lọ của mấy vị Thần Vương dị giới kia rồi.
Nhưng nếu hiện tại không quay lại Thanh Phong Quan... Vây Ngụy cứu Triệu ư?
Lâm Bình nhanh chóng suy nghĩ đưa ra đối sách, nói ngắn lại Lâm Bình không muốn lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm.
Anh tới biên quan chính là vì đề thăng thực lực chứ không phải đi tìm chết.
Nhưng.
Không đợi Lâm Bình đưa ra quyết định thì đã có người giúp anh rồi.
"Đã nói là sao lại có chút không thích hợp, vậy mà thật sự không chết?"
Lúc này, vị Thần Vương trước đó ra tay với Lâm Bình lại quay ngược trở về, phát hiện ra tên nhóc mà trước đó bị mình tiện tay một chưởng ‘chụp chết’ lại thật sự không chết.
Trước đó ông ta đã cảm thấy không thích hợp rồi.
Quả nhiên.
Trong hai mắt của vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương dị giới này lướt qua ánh sáng.
Sở dĩ ông ta quay lại.
Đương nhiên không phải vì để ý đến sự sống chết của một tên chân thần hậu kỳ.
Mà là vì ông ta cảm nhận được tên nhóc này không chết cho nên mới quay lại xem thử.
Nếu thật sự không chết vậy thì chứng tỏ nhóc này có bí mật.
Có lẽ ông ta có thể đạt được một chút cơ duyên gì đó không tưởng cũng chưa không chừng.
Lần này vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương dị giới nọ đang dùng ngôn ngữ của lục địa Di Lạc bên này, cho nên Lâm Bình nghe hiểu.
Lâm Bình: "..."
Quả thực muốn chửi thề một câu.
Mẹ nó, một vị Thần Vương đánh chết một tên chân thần hậu kỳ lại còn thật sự nghiêm túc quay lại kiểm tra xem đã chết hay chưa thật à?
Là vì ông không tự tin vào bản thân mình sao? Một chưởng kia có thể tùy ý xử lý một vị chân thần hậu kỳ hay không cũng không xác định được à?
Cũng may là chỉ có một vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương quay trở lại.
Lâm Bình vốn đang nằm trong lòng đất.
Mà lúc này.
Anh xoay người nhảy lên, co cẳng bỏ chạy.
Hết cách rồi.
Không thể không chạy.
Hơn nữa còn không thể chạy về phía Thanh Phong Quan.
Lần này xem như mình bị ép đưa ra quyết định rồi.
"Một vị Thần Vương như ông mà ngay cả một chân thần hậu kỳ cũng không giết chết được, đồ bỏ đi!"
"Tôi nghĩ ông nên đập đầu vào đậu hủ chết quách đi cho rồi!"
"Tôi cũng không tin ông không gọi người giúp mà có thể giết được tôi?"
Lâm Bình không dám cưỡi không khí mà đi, anh lấy Thiên Nhai Chỉ Xích ra dọc theo mặt đất chạy trốn sang ngang.
Không thể chạy về hướng đối diện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!