Câu Hán cảm nhận được Lâm Bình bỗng nhiên xuất hiện đánh tới một quyền, đồng thời cũng muốn tránh.
Nhưng.
Một quyền Lâm Bình góp lại này không chỉ có uy thế mạnh mẽ tuyệt đối mà tốc độ cũng thuộc loại bình sinh hiếm thấy.
Tuy Câu Hán là Thần Vương, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là Thần Nguyên Cảnh Thần Vương, trong cảnh giới Thần Vương thì đây là cấp bậc thấp nhất, còn chưa thể khiến cho thực lực hoàn toàn thay đổi.
Lại thêm lúc này Câu Hán đang bị trọng thương!
Muốn tránh quyền này của Lâm Bình cũng chỉ có thể có lòng mà không có sức.
"Không!"
Cái chết bao trùm trong lòng khiến Câu Hán gầm lên giận dữ, rất không cam lòng.
Ông ta còn có tương lai tươi sáng!
Nhưng mà bất kể trong lòng Câu Hán có hối hận không nên đuổi giết Lâm Bình thế nào, có không cam lòng thế nào.
Một quyền này cuối cùng vẫn nện xuống lồng ngực ông ta.
"Bịch!"
Lồng ngực đã sớm máu thịt mơ hồ của Câu Hán hoàn toàn nổ tung dưới một quyền này.
Trên ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ máu lớn.
Trái tim trước đó đã trần trụi bên ngoài giờ cũng vỡ nát hóa thành vô số vụn thịt.
"Bổn tọa có chết cũng phải kéo nhà ngươi chết cùng."
Câu Hán hung dữ quát lớn.
Hai tay bị chặt đứt, máu tươi bị hấp thụ mất một phần thậm chí trái tim trong ngực cũng đã bị đánh nát.
Nhưng thật ra chưa chắc ông ta đã chết.
Có điều...
Câu Hán biết rõ đến bước này rồi bất kể thế nào ông ta cũng không thể trốn, lại càng không thể giết chết Lâm Bình.
Tuyệt vọng!
Nhưng cho dù có chết thì ông cũng phải kéo nhà ngươi làm đệm lưng.
Trong nháy mắt đưa ra quyết định.
Cả người Câu Hán trực tiếp nổ tung.
Ông ta tự bạo!
Đây là cách duy nhất trước mắt ông ta có thể nắm chắc sẽ kéo được Lâm Bình chết cùng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên giống như vụ nổ hạt nhân mang theo tính hủy diệt khủng bố đột nhiên nở rộ.
"Mẹ nó!"
Đôi con ngươi của Lâm Bình co rút, Huyền Vũ Giáp chớp mắt bị anh phóng đại đặt ở trước người, chống lại phần lớn luồng sức mạnh khủng bố sin ra do Câu Hán.
Đồng thời cả người Lâm Bình cũng bị đẩy lui lại.
"Phụt!"
Lùi lại trong rừng cổ, Lâm Bình va phải một gốc cây đại thụ chọc trời, khiến cho thân cây đủ cho ba bốn người trưởng thành ôm mới hết cũng phải rung động một trận, lá cây không ngừng rơi rụng.
Nếu không phải Lâm Bình cưỡng chế thu lực lại thì lần này anh đã đạp đổ nửa phiến rừng cổ rồi.
Nhưng cho dù là vậy, sau khi Lâm Bình va vào thân cây ngã xuống, cổ họng truyền đến cảm giác ngòn ngọt, sau đó phun ra một búng máu tươi.
Sắc mặt Lâm Bình cũng trở nên trắng bệch.
Mặt cắt không còn một giọt máu!
Một vị Thần Vương tự bạo thật sự không thua gì một vụ nổ siêu mạnh, mặc dù Lâm Bình đúng lúc lấy ra Huyền Vũ Giáp ngăn cản nhưng Huyền Vũ Giáp cũng không nhanh chóng điều động để mặc lên người Lâm Bình, tóm lại chuyện này cũng cần chút thời gian.
Lâm Bình cũng phải thừa nhận một phần sức mạnh do Câu Hán tự bạo.
Đương nhiên.
Tổn thương lớn nhất đối với Lâm Bình vẫn vì một phần tinh thần lực do Câu Hán tự bạo sinh ra công kích đánh vào anh.
Huyền Vũ Giáp có thể phòng ngự được công kích vật lý nhưng không thể bảo vệ được tinh thần lực của Lâm Bình.
...
Thanh Phong Quan!
Trận chiến lớn đã bùng nổ.
Ba vị Thần Vương Lôi Báo, Triệu Thiên Lăng, Dương Khai Thái leo vút lên không trung kéo ra chiến trường của cảnh giới Thần Vương.
"Tôi giữ chân hai vị Nguyên Đan Cảnh Thần Vương đối diện cùng với một vị Vô Lậu Cảnh Thần Vương."
"Phó tướng Triệu, một mình cậu cần giữ chân hai vị Vô Lậu Cảnh Thần Vương."
"Phó tướng Dương, vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương còn lại giao cho cậu, cậu phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh bay đối phương, như vậy cậu mới có thể nhanh chóng giúp bọn tôi đồng thời có thể phòng ngừa vị Thần Vương bỏ đi kia quay trở về."
"Lần này đối phương thế tới rào rạt, tôi đã xin tiếp viện rồi ! Viện quân rất nhanh sẽ đến."
"Trước khi viện quân đến, trận chiến này vô cùng hung hiểm! Cần phải dùng hết toàn lực!"
Lôi Báo đã thu lại nụ cười trên mặt, còn lại chỉ là sự điên cuồng.
Trong trận chiến này, ông ta chỉ có thể dùng thực lực của Nguyên Đan Cảnh Thần Vương để liều mạng đi giữ chân hai vị Nguyên Đan Cảnh Thần Vương cùng với một vị Vô Lậu Cảnh Thần Vương của đối phương thôi.
Chỉ như vậy mới có thể miễn cưỡng giữ chân được đối phương trên chiến trường Thần Vương.
Nếu không chiến trường cảnh giới Thần Vương rất nhanh sẽ tan tác.
Chiến trường Thần Vương mà bại thì cho dù chiến trường Chân Thần, chiến trường Thần Cảnh có toàn thắng thì cũng không có tác dụng gì.
Tuy thực lực của Lôi Báo mạnh nhưng một người chiến đấu với ba vị Thần Vương, vừa mới chiến đấu đã rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn bị đè đánh.
Nhưng vừa có người định rời đi Lôi Báo lại như không muốn sống nữa mà điên cuồng dùng tổn thương để đổi lấy tổn thương ép ba vị Thần Vương dị giới phải chiến đấu với ông ta.
Không tới một phút chiến đấu.
Trên người Lôi Báo đã có không ít vết thương, cả ngực phải thiếu chút nữa bị một kiếm xuyên thủng!
Nhưng mà,
Ngay sau đó.
Sắc mặt vài vị Thần Vương dị giới đồng loạt thay đổi, không chỉ có bọn họ mà ngay cả đám người Lôi Báo cũng có cảm ứng, sau khi giao chiến một kích với Thần Vương dị giới xong thì nhanh chóng tách ra.
Lôi Báo, Triệu Thiên Lăng, Dương Khai Thái hợp lại một chỗ.
"Hình như có Thần Vương tự bạo hả?"
Lôi Báo phun ra một búng máu tươi, khó tin nói.
"Tôi cũng cảm ứng được nhưng không biết có phải không nữa." Triệu Thiên Lăng khí huyết sôi trào mở miệng nói.
...
...
"Câu Hán chết rồi?"
"Hình như là tự bạo rồi..."
"Không phải ông ta quay trở lại xem thử xem một tên chân thần hậu kỳ đã chết hay chưa thôi sao? Sao có thể tự bạo được?"
"Sau lưng còn có cường địch?"
Sáu vị Thần Vương dị giới cũng tụ lại một chỗ, hình thành lên thế đối lập với đám người Lôi Báo để trao đổi với nhau.
"Phía sau chúng ta sao có thể có cường địch được, nếu thật có cường giả xuất hiện thì đã sớm bị các đại nhân theo dõi."
"Pha Bình, cậu đi xem sao? Nếu có chỗ nào không thích hợp lập tức bẩm báo!"
"Chúng ta tiếp tục tấn công Thanh Phong Quan, nhất định phải khiến cho Thanh Phong Quan cầu viện, đợi đến khi viện quân đến, hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta mới có thể rời đi!"
Người đứng đầu mấy vị Thần Vương dị giới đến tấn công lần này mở miệng.
Bảo vị Thần Nguyên Cảnh Thần Vương giao chiến với Dương Khai Thái đi xem xét tình huống làm rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Vâng!"
Pha Bình gật đầu đáp.
Sau đó ông ta xoay người hóa thành một luồng sáng rời khỏi Thanh Phong Quan!
...
...
Nhìn thấy Pha Bình rời đi, Lôi Báo vui vẻ nói: "Phe địch nhất định đã xảy ra chuyện gì, phó tướng Dương, kế tiếp cậu giúp đỡ phó tướng Triệu cố gắng đánh bại một vị Vô Lậu Cảnh Thần Vương của đối phương để giảm bớt áp lực bên ta."
Sau đó.
Trận chiến lại trở nên căng thẳng.
Nhưng mà, lần này các Thần Vương dị giới tấn công càng thêm hung mãnh hơn.
Khiến cho đám người Lôi Báo bất ngờ ở chỗ bên phe đối địch không bởi vì bớt đi một vị Thần Vương mà chiến lực suy yếu, trái lại còn càng tấn công càng sắc bén.
"Xoẹt!"
Tiếp tục trận chiến, hai vị cùng cấp bậc Nguyên Đan Cảnh Thần Vương giữ chân Lôi Báo, vị Vô Lậu Cảnh Thần Vương kia bắt lấy cơ hội, một đao thiếu chút nữa xuyên thủng ngực Lôi Báo.
Vô cùng hung hiểm!
Trên chiến trường chân thần, bởi vì bị chênh lệch thực lực gấp ba nên cho dù các chân thần Thanh Phong Quan có dùng mạng sống của mình ra đánh cũng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản thế tấn công của chân thần dị giới.
Không ngừng có người rơi xuống.
Ép bọn họ không thể không ngừng lùi về phía sau dựa vào ngoại thành Thanh Phong Quan mà chống cự.
...
...
Trong rừng cổ.
Lâm Bình thở từng hơi.
tinh thần lực tự bạo đánh một kích vào tinh thần lực của anh, không thể nghi ngờ gì nguồn sức mạnh này vô cùng kịch liệt.
May mà, sau khi Huyết Hồn Thụ cảm nhận được tinh thần lực của Lâm Bình bị tổn thương đã nhanh chóng phát ra sức mạnh của vô số thần hồn để giúp Lâm Bình tiến hành trị liệu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!