"Vèo!"
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh mãnh liệt, như một lưỡi dao gió lại xuất hiện một lần nữa. Tốc độ nhanh vô cùng, xé rách không khí, bay thẳng đến cổ của Lâm Bình.
Sức mạnh Thần Nguyên!
Nếu như Lâm Bình là một vị Chân Thần bình thường, cho dù là Chân Thần Đỉnh Phong đi chăng nữa thì dưới một lưỡi đao Thần Nguyên bỗng nhiên bộc phát này, chưa chắc Lâm Bình đã có thể bình yên né tránh. Khả năng lớn nhất chính là trực tiếp bị một đao Thần Nguyên kia lấy mất đầu.
Nhưng mà, rốt cuộc Lâm Bình cũng không phải là một Chân Thần bình thường.
Là sự tồn tại có thể đối nghịch với Thần Vương Thần Nguyên cảnh.
Mặc dù Lâm Bình đã phát động Kim Thân chi lực, cho dù bị tấn công cũng có thể đỡ lấy một đao Thần Nguyên này, nhưng Lâm Bình cũng không chọn làm như vậy, mà thân hình chợt lóe lên, nương theo Thiên Nhai Chỉ Xích cực tốc, nhanh chóng nhảy lên, né đi một đòn này.
Đến lúc này, rốt cuộc Lâm Bình cũng đã có thể xác nhận, thực sự có Thần Vương để mắt tới anh, đang ra tay với anh, mà không phải là chấn động của Thần Vương chiến đấu không cẩn thận lan đến chỗ anh.
"Xem ra, sự dự cảm không rõ ràng đó của mình, quả nhiên là thật!" Trong đôi mắt của Lâm Bình hiện lên một tia sắc bén, sát ý trong lòng bùng lên.
Nhưng, Lâm Bình tạm thời nhịn xuống.
"Chư vị cẩn thận!"
Lâm Bình nhắc nhở.
Vì tránh việc vì mình mà lan đến Chân Thần của Thanh Phong Quan, lúc này Lâm Bình chợt hô to, đồng thời, cũng ra hiệu với Âu Dương Bá đang ở gần mình nhất, tranh thủ thời gian rời khỏi anh ta.
"Đáng chết, tại sao lại có thể có Thần Vương ra tay với Lâm Bình chứ?"
Đám Chân Thần Đỉnh Phong của Âu Dương Bá, lúc đầu cảm thấy, có Lâm Bình ở đây, bọn họ có thể khống chế chiến trường Chân Thần. Nhưng không ngờ, vậy mà lại có thần vương muốn ra tay với Lâm Bình.
Phải biết là, mặc dù không có quy định cứng nhắc, nhưng dưới tình huống bình thường, ước định mà thành chính là, Thần Vương giao thủ với Thần Vương, không được ra tay với những người dưới cấp Thần Vương.
Tương tự như vậy, chiến trường của Chân Thần thì chinh là chiến trường của Chân Thần. Chân Thần cũng không thể ra tay với Thần Cảnh.
Không thì nếu như Thần Vương của phe mình tàn sát Chân Thần của đối phương, Thần Vương Dị Vực lại tàn sát Chân Thần của phe mình. Vậy thì trên chiến trường, ngoài những người có thực lực mạnh nhất thì thử hỏi ai có thể sống sót được chứ?
Nhưng bây giờ, lại có Thần Vương ra tay với một Chân Thần là Lâm Bình.
Nếu là đại chiêu của Thần Vương tạo thành sóng xung kích, sát thương Chân Thần của đối phương thì chuyện đó còn có thể miễn cưỡng giải thích được là do vận khí của mấy vị Chân Thần đó không tốt, thực sự không có cách nào để truy cứu.
Nhưng lúc này, rõ ràng có Thần Vương đang cố ý nhắm vào Lâm Bình, có ý muốn tập kích hắn.
"Mấy người còn dám ra tay với Chân Thần thì đừng trách chúng tôi cũng xuất thủ tàn sát Chân Thần của mấy người!"
Trong không trung, trên chiến trường của Thần Vương, Lôi Báo nhìn thấy một vị Thần Vương Vô Lậu cảnh trong số mấy người đó đã ra tay với Lâm Bình. Chuyện này khiến cho Lâm Báo vô cùng giận dữ. Lúc này anh ta tức giận hét lớn với vị Thần Vương ra tay với Lâm Bình kia.
"Lôi tướng quân, cậu vẫn nên tự lo cho bản thân thì tốt hơn!"
Mà lúc này, vị Thần Vương Nguyên Đan cảnh đang giao đấu với Lôi Báo lại điên cuồng xuất thủ. Hơn nữa, sức mạnh của hai người này thực sự vô cùng cường hãn. Cho dù đơn độc giao đấu với Lôi Báo, cũng sẽ không thua kém bao nhiêu so với cường giả Lôi Báo, đừng nói là hai vị Thần Vương Nguyên Đan Cảnh cùng nhau liên thủ công phạt.
Trong nháy mắt, Lôi Báo đã rơi vào nguy hiểm.
Máu tung tóe trong không khí!
"Nếu như mấy người không tuân theo quy củ, vậy thì cũng đừng trách chúng tôi không tuân theo!"
Lúc này, Triệu Thiên Lăng cũng quát lớn một tiếng.
Mặc dù anh ta không chào đón Lâm Bình, nhưng lại trùng hợp nhìn thấy biểu hiện trên chiến trường của Lâm Bình. Anh hời hợt xử lý một vị Chân Thần hậu kỳ, trong nháy mắt lại tiến lên trợ giúp Âu Dương Bá xử lý một vị Chân Thần Đỉnh Phong ở phía đối diện. Chuyện này khiến cho Triệu Thiên Dương hiểu được Lâm Bình có thể trong nháy mắt đánh bại được ba người Âu Dương Bá liên thủ, khiến thành kiến đối với Lâm Bình cũng đã bớt được một chút.
Thậm chí, nếu như Lâm Bình có thể vô địch trong giới Chân Thần, vậy thì Thanh Phong Quan sẽ có thêm một phó tướng Chân Thần, nói không chừng cũng là một chuyện tốt.
Nói như vậy, bọn họ trên chiến trường Chân Thần cũng có đủ sức để khống chế
Trong lòng của Triệu Thiên Lăng bắt đầu tán thành với Lâm Bình.
Nhưng bây giờ, lại có Thần Vương tập sát Lâm Bình, sao Triệu Thiên Lăng có thể nhẫn nhịn được? Đừng nói là tập sát Lâm Bình, cho dù là Thần Vương cố ý xuất thủ tập sát bất cứ một vị Chân Thần nào của Thanh Phong Quan thì đều là chuyện không thể nhẫn nhịn. Một khi nhường nhịn, vậy tương lai sao còn có ranh giới cuối cùng nữa chứ?
"Lôi Vương, Thiên Thanh Vương, Lâm Bình là phó tưởng của Thanh Phong Quan mấy người. Mặc dù cậu ta cũng không phải là Thần Vương cấp cường giả, nhưng đã đảm nhiệm chức phó tướng của Thanh Phong Quan. Vậy Thần Vương của bọn tôi ra tay với cậu ta, cũng không thể tính là vi phạm quy tắc. Nếu mấy người dám tàn sát Chân Thần bên phía bọn tôi, vậy tôi sẽ giết tất cả mọi người ở Thanh Phong Quan!"
Lúc này, vị tuấn mỹ nam tử tóc bạc đang giao chiến với Thiên Thanh Vương, nhàn nhạt mở miệng.
Ngữ khí mặc dù đơn giản nhưng lại chứa đựng sự uy hiếp, không cần nói cũng biết.
"Cậu. . ."
Lôi Báo trừng to hai mắt, thế nhưng là, không đợi Lôi Báo kịp nói chuyện, thì đã dính một chưởng của vị Thần Vương Nguyên Đan cảnh bên phía đối phương, khiến Lôi Báo trực tiếp phun ra một ngụm máu, cả người bay ngược ra ngoài.
Trận chiến ở buổi sáng đã khiến Lôi Báo bị thương rất nặng, còn chưa phục hồi như cũ. Buổi tối lại chịu sự vây công của hai vị Thần Vương Nguyên Đan cảnh. Cho dù Lôi Báo có thực lực vô cùng cường hãn, nhưng sức lực cũng không bì được.
"Lâm phó tướng, cậu chính là phó tướng của Thanh Phong Quan, hoàn toàn không phải là Chân Thần bình thường. Bọn họ thực sự muốn ra tay với cậu, cũng không tính là phạm quy, cho nên bản thân cậu cần phải hết sức cẩn thận!"
Khi Lôi Báo văng ra cánh đồng, trong tai của Lâm Bình cũng truyền đến tiếng nói của Lôi Báo.
Lâm Bình thần sắc lạnh lùng.
Trong đôi mắt, sát ý nở rộ.
"Lôi tướng quân, không cần phải lo lắng cho tôi!"
Lâm Bình lập tức hồi âm nói.
Mà ngay tại thời khắc này, trên không trung, một đạo kiếm khí đột nhiên lại đánh về phía của Lâm Bình một lần nữa. Những nơi mà đạo kiếm này đi qua, không gian đều vỡ vụn thành từng mảnh, mang theo một vết tích đen dài.
Thế như chẻ tre
Thẳng đến đầu của Lâm Bình!
Cho dù là Lâm Bình, ngay giờ khắc này, cũng cảm nhận được cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nếu như bị đạo kiếm khí này đánh trúng, không sử dụng Kim Thân chống cự, Lâm Bình không hề nghi ngờ, đầu của mình sẽ trực tiếp bị xuyên thủng, mất mạng tại chỗ.
"Thực sự xem lão tử là bùn nặn sao?"
Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.
Lâm Bình phóng người ra, thân hình như điện, trong nháy mắt đi thành một hình chữ Z, mà trong quá trình này, Lâm Bình cũng lại lấy đi tính mạng của hai vị Thần Chân nữa
Nhưng, lần này, đạo kiếm khí kia tựa như đã khóa chặt Lâm Bình.
Lâm Bình né tránh, đạo kiếm khí kia cũng dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo quỹ tích hành động của Lâm Bình, tiếp tục truy đuổi Lâm Bình.
Nói thì chậm, thực ra lại rất nhanh.
Tất cả những chuyện này đểu chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Kiếm khí chớp mắt là tới.
Sắc mặt của Lâm Bình lạnh lẽo đến cực điểm.
"Khoảng gấp mười lăm lần vận tộc âm thanh!"
Lâm Bình phán đoán, trong lòng đã có sự tự tin!
Lâm Bình đứng tại chỗ, giống như bị đạo kiếm khí kia làm sợ choáng váng.
Nhưng, ngay khi kiếm khí tiến đến, Lâm Bình bỗng nhiên cử động, bộc phát tốc độ ngang với kiếm khí.
Thần Nguyên kiếm khí mà Thần Vương kia thi triển, đuổi sát Lâm Bình, chỉ cách cái ót của Lâm Bình khoảng một tấc, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề đuổi kịp Lâm Bình, trước sau vẫn duy trì khoảng cách một tấc kia.
"Chết đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!